Tô Nhã biết ơn Triệu Dật từ tận đáy lòng. Nếu như công ty lớn này và con gái chỉ có thể chọn một, Tô Nhã sẽ không chút do dự nào mà chọn con gái mình.
Cũng vì vậy, đối với Triệu Dật, Tô Nhã mang lòng cảm kích, trong lòng cũng không có bất cứ phòng bị gì.
Cùng Triệu Dật làm việc, hắn ưu tú, khiến cô vô cùng rung động.
Đây là một người đàn ông tuyệt vời đến nhường nào.
Một sinh viên đại học năm nhất mới mười tám tuổi, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà đã kiếm được tài sản mấy trăm triệu.
Không chỉ có thế, hắn còn dựa vào thực lực của chính bản thân mình, dệt nên một mạng lưới các mối quan hệ cho riêng mình. Nhà họ Lục và nhà họ Tôn đều tạo dựng tình hữu nghị với Triệu Dật.
Một người chỉ dùng thời gian ba tháng ngắn ngủi, ở một thành phố xa lạ, chỉ dựa vào chính năng lực của mình mà đứng vững như vậy.
Cô đã gặp qua rất nhiều nhân vật ưu tú trong ngành, nhưng mà so với Triệu Dật thì bọn họ đều kém xa.
Càng quan trọng hơn chính là khí chất trên người Triệu Dật.
Dù hắn còn trẻ, nhưng mà hắn ngồi ở đó thì không ai có thể khinh thường hắn được.
Tương tự vậy, loại khí chất này còn có lực hấp dẫn rất lớn đối với phụ nữ, giống như là một loại thuốc độc.
“Cô Tô! Phi Phi nói chắc là một lát nữa mới có thể về nhà. Chỗ cháu còn có chút việc, cháu xin phép đi trước ạ!”
Tô Nhã đang còn ở trong phòng bếp suy nghĩ lung tung thì giọng nói của Triệu Dật ở bên ngoài truyền đến.
Tô Nhã kinh hãi, xoay người mở cửa phòng bếp ra: “Nhanh vậy sao? Không chờ Phi Phi à?”
Triệu Dật cười nói: “Cháu đã nói với cô ấy, lần sau cháu sẽ lại đến thăm ạ.”
Tô Nhã ừ một tiếng, lau tay rồi đưa Triệu Dật đến cửa ra vào.
“Tiểu Dật! Sau này cháu cứ xem đây như là nhà của cháu. Không có việc gì thì cứ đến đây, cô sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Được ạ! Cô không cần tiễn.”
Tô Nhã đứng tại cửa nhìn bóng dáng Triệu Dật biến mất ở cửa thang máy, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Cô cũng không trở lại phòng bếp mà đi tới bên cạnh tủ rượu, lấy một chai rượu vang đỏ rồi rót cho mình một ly đầy, sau đó bưng ly rượu vang đỏ ngồi xuống ghế sa lon.
Mở TV lên, nhưng mà sự chú ý của Tô Nhã hoàn toàn không ở trên TV.
Cô nhấp từng ngụm rượu vang, ánh mắt có chút thất thần giống như đang hồi tưởng, lại giống như đang mong chờ. Trên mặt còn hơi ửng đỏ, vô cùng xinh đẹp.
….. . Đam Mỹ Cổ Đại
Thật ra Triệu Dật không có việc gì cả.
Chẳng qua hắn cảm thấy không có Liễu Vũ Phi ở nhà, mình và Tô Nhã ở chung với nhau có hơi lúng túng.
Nếu như tuổi của Tô Nhã lớn hơn chút nữa, giống như lần trước thì có lẽ mọi người sẽ không lúng túng như vậy. Nhưng mà Tô Nhã còn trẻ như thế lại còn rất xinh đẹp, hai người ở một mình với nhau thì có vẻ hơi kỳ.
Chuồn thôi, chuồn thôi.
Triệu Dật lái xe rời đi, cũng không trở về phòng ngủ mà là trực tiếp đến Bạch Bối. Dừng xe dưới lầu trường đại học Tất Nam của Diệp Thiến, sau đó ngồi ở trên xe gửi tin nhắn cho Diệp Thiến.
Triệu Dật: Đang làm gì vậy?
Diệp Thiến: Đang xem phim trong phòng ngủ thôi.
Triệu Dật: Có nhớ anh không?
Diệp Thiến: Hừ! Không nhớ!
Triệu Dật: Nhưng anh lại nhớ em.
Diệp Thiến: (◠‿◠) Miệng anh dính mật hay sao vậy? Con trai các anh nói chuyện với mấy con gái xinh đẹp đều như vậy sao?
Triệu Dật: Ăn ngay nói thật nha! Sao có thể nói là miệng ngọt như mật được chứ.
Diệp Thiến: Anh không ra ngoài chơi cổ phiếu sao? Nếu không phải làm việc thì chính là ở quán rượu. Chẳng phải anh nói gần đây đang đầu tư cái gì đó sao?
Triệu Dật: Chơi cổ phiếu? Mỗi ngày đều chơi. Còn đầu tư thì đã kết thúc, có thể thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiến: Lại kiếm được nhiều tiền hay sao?
Triệu Dật: Em nhìn xem bạn trai em là ai chứ. Nhất định là phải kiếm lời rồi!
Diệp Thiến: (;^. ^)b Anh thật sự rất giỏi đó!
Triệu Dật: Anh vừa nằm mơ…
Diệp Thiến: Mơ gì vậy? Chẳng lẽ anh định nói mơ thấy em sao?
Triệu Dật: Không phải! Anh mơ thấy anh lái xe, cứ đi thẳng một mạch đến dưới lầu ký túc xá của em.
Diệp Thiến: Sau đó thì sao?
Triệu Dật: (=^^=) Sau đó anh ngồi yên trong xe nhắn tin cho em, hỏi em đang làm gì.
Diệp Thiến không trả lời tin nhắn. Nhưng mà vài giây sau, bóng dáng Diệp Thiến xuất hiện ở ban công phòng ngủ. Cô ngạc nhiên nhìn quanh phía dưới, lập tức thấy được chiếc Ferrari 488 đang đậu ở dưới lầu.
Triệu Dật thò đầu ra, mỉm cười phất tay với Diệp Thiến.
Diệp Thiến: Sao bỗng nhiên anh lại đến đây? Cũng không nói một tiếng, em còn nhếch nhác đây này.
Triệu Dật: Vừa mới nói đó. Vì nhớ em nên anh mới đến nha!
Diệp Thiến: Chờ em một chút, em lập tức xuống.
Triệu Dật: Không cần vội. Cái anh có chính là thời gian.
Diệp Thiến rất nhanh quay lại phòng ngủ, sau đó thì Bạch Nguyệt cũng xuất hiện ở ban công. Triệu Dật nhận được tin nhắn của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt: Chà! Đột nhiên tập kích nha!