*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
**** Trước tiên người đàn ông dùng dây câu trói chặt gốc phân thân của Trần Nghị, sau lại đem sợi dây đó cố định tại cái vòng sắt trên mặt hòm gỗ, kế đó kéo một sợi xích sắt đem cố định hai tay cậu ra sau phần đuôi của cái hòm, mắt cá chân hai bên trái phải thì bị khóa vào vòng sắt ở dưới đáy.
Gã áp chế nửa thân trên của Trần Nghị, dùng một cái xi lanh thật lớn hút đầy chất bôi trơn rồi bơm vào huyệt khẩu đang khẩn trương co rút của đối phương.
“Ưm…” Một lượng lớn chất lỏng lạnh như băng được đưa vào trong cơ thể, Trần Nghị thoáng chốc nhíu chặt lông mày.
“Kẹp chặt một chút nha, hiện tại mà chảy hết, lát nữa không có chất bôi trơn, vách tràng có bị thương tôi cũng không dừng lại đâu.” Nói đoạn, gã lại rót vào thêm ba trăm cc nữa, dùng ngón tay cẩn thận bôi loạn lên bề mặt cơ vòng, cho đến khi lượng chất lỏng hoàn toàn thấm ướt bên trong Trần Nghị.
Bảo Trần Nghị ngồi xuống, người nọ dùng dây câu cá buộc chặt hai đầu nhũ của đối phương, hợp với dây xích nối vào còng cổ, đồng loạt móc lên móc sắt lủng lẳng trên trần nhà. Kể từ đó, Trần Nghị chỉ có thể dựng thẳng nửa thân trên ngồi tại hòm gỗ, không cách nào nhúc nhích được.
Bắp đùi rắn chắc do nhiều năm rèn luyện của cậu gắt gao bám chặt trên tấm ván gỗ dốc nghiêng, cậu phải hao tổn một lượng khí lực rất lớn mới có thể ngăn thân thể mình trầm xuống, tránh bị chỗ lõm ở góc sau của tam giác làm tổn thương. Song động tác này khiến cho hậu huyệt của cậu mạnh mẽ co rút, không cách nào thả lỏng để giảm bớt đau đớn mà những hành vi tra tấn sắp tới có khả năng tạo ra.
Hài lòng thưởng thức biểu tình khẩn trương, sợ hãi cùng phẫn nộ đan xem của người nọ, gã đàn ông cầm điều khiển từ xa lên, tùy tiện vặn vặn hai cái.
Hòm gỗ truyền đến chấn động khiến cho Trần Nghị phải tuyệt vọng, cậu căng cứng thân thể chờ đợi tra tấn sắp diễn ra.
Dị vật lạnh như băng rục rịch nhô lên, đặt ngay chính giữa tiểu huyệt, không ngừng đâm tới.
Trần Nghị cố gắng dựng thẳng sống lưng, ý đồ giảm bớt áp lực, nhưng hậu huyệt đã chịu đủ giảy vò cùng lăng nhục kia cơ bản vô pháp chống đỡ được sức công phá từ máy móc. Trong lúc nhất thời, cậu có cảm giác huyệt khẩu dần dần bị nới rộng ra.
“A… Ư…” Mồ hôi bắt đầu đổ, hô hấp của Trần Nghị trở nên dồn dập, cậu bật ra những tiếng rên rỉ đầy áp lực và khó chịu.
Vật thể thô to cứng rắn đem tiểu huyệt cưỡng chế mở rộng, nhưng lại vô pháp tiến vào, cứ thế chặn ngoài cửa huyệt, bị chất dịch trơn ướt từ trong cơ thể người nọ chảy ra, thấm đẫm.
Hậu huyệt liên tục bị dày vò, tạo ra cảm giác khiến Trần Nghị không khỏi co rút vách tràng theo bản năng. Mà vật thể kia cứ chậm rãi nhô lên, theo mỗi lần co rút của cậu lại tiến vào sâu hơn một chút… Năm phút đồng hồ trôi qua, Trần Nghị cảm thấy chính mình bị kéo giãn đến muốn nứt ra, mà theo như cậu cảm giác được, cái thứ quá mức thô to kia còn chưa triệt để tiến vào.
“… Dừng lại… sắp nứt… A a a ──”
Ngay trong nháy mắt cậu mở miệng gào thét dẫn đến cơ vòng thả lỏng, người đàn ông nọ liền ấn vào một cái công tác nào đó, vật thể cứng rắn kia đột nhiên mạnh mẽ đâm lên, thô bạo khai phá cúc huyệt, sáp nhập vào sâu trong trực tràng. Cảm giác đau đớn mãnh liệt này khiến cho Trần Nghị không ngừng kêu rên thảm thiết.
Chính là, đạo cụ thô to cứng rắn ấy chiếm cứ một không gian bên trong cơ thể, làm da thịt non mềm bị chèn ép cùng cực, đồng thời đè lên tiền liệt tuyến của cậu, phân thân phía trước bởi vậy mà bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt.
Dưới tình huống bị dị vật thô to xâm nhập, Trần Nghị đau đớn đến mức vô pháp kẹp chặt hai chân, toàn bộ sức nặng của thân thể rơi xuống đáy chỗ lõm trên hòm. Ván bỗ nâng đỡ hai tiểu cầu, khiến chúng một trái một phải tách rời ra, đồng thời bề mặt trơn bóng của tấm ván cũng bám chặt vào hai cánh mông săn chắc của cậu. Bởi vì sức nặng thân thể, cúc huyệt liền trầm xuống, nuốt vào một đoạn còn chưa sáp nhập hết của vật thể cứng rắn kia…
“A… a… a…”
Thưởng thức biểu tình thống khổ của Trần Nghị, người đàn ông lần mò sờ soạng vào kẽ mông cậu, miết quanh huyệt khẩu đang cắn chặt dị vật, hài lòng mà vỗ vỗ mông của đối phương.
“Chỉ chảy một ít máu, trước tiên dạy dỗ cái miệng này của cậu một chút, sau rồi chúng ta sẽ đổi sang cái khác.”
Cùng lúc người nọ nói ra lời này, thứ hung khí đáng sợ bên trong cơ thể Trần Nghị bắt đầu di chuyển. Những đau đớn thống khổ mà nó mang đến cơ hồ đoạt đi năng lực tự hỏi của cậu, càng bi ai hơn chính là, ngay tại lần đầu tiên công kích, bởi vì tuyến tiền liệt bị ma xát kịch liệt, cho nên dịch thể trắng xóa nhất thời tiết ra, nhanh chóng ngập tràn trước mắt…
- ”A… a… A ── ”
Tiếng rên rỉ thống khổ tràn đầy quyến rũ của người đàn ông bị ngược đãi không ngừng quanh quẩn bên trong căn phòng.
Nếu có thể, Trần Nghị thực không muốn làm cho gã vừa ý, càng không muốn thỏa mãn thú tính biến thái của đối phương, nhưng là vách tràng đã thừa nhận đến cực hạn rồi, huống hồ, người đàn ông trước mặt cũng không để những bộ vị mẫn cảm khác của cậu được yên.
Sau khi hai đầu nhũ của Trần Nghị bị dây câu buộc chặt, chịu đủ loại đùa bỡn, còn bị người tàn nhẫn xỏ khuyên rồi kẹp máy rung vào. Sự giày vò của cái cảm giác đau đớn tê dại tựa như bị cả ngàn con kiến cắn xé, khiến cho Trần Nghị thống khổ đến muốn nổ tung. Kế tiếp, người đàn ông kia lại chuyển mục tiêu qua phân thân cậu, dùng đủ loại hình cụ ngược đãi bộ vị mẫn cảm yếu ớt này. Cuối cùng, khi Trần Nghị đau đến lệ nóng tràn mi, gã liền mỹ mãn mà cười lớn.
Bị bắt ngồi trên cái hòm gỗ tam giác tra tấn này đã ba ngày, mỗi ngày cậu chỉ có năm tiếng để nghỉ ngơi lấy sức.
Trong năm tiếng này, người đàn ông nọ sẽ cho cậu đi xuống bức ép cậu hoạt động thân thể đã cứng đờ, cho cậu ăn cơm, thay cậu dẫn nước tiểu và vệ sinh thân thể, xoa thuốc trong ngoài hậu huyệt. Sau đó, khi cậu khôi phục được chút tri giác từ trong tê dại, gã lại ép cậu trèo lên thứ hình cụ tàn khốc kia một lần nữa.
Sau ba ngày, toàn thân Trần Nghị đều là những dấu vết của ngược đãi từ roi vọt và sáp nến. Cổ họng cậu đã khản đặc, thế nhưng những tiếng rên rĩ thê lương vẫn không hề gián đoạn.
Hung khí thô ráp xấu xí to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành ra vào giữa hai bắp đùi cậu, máu tươi cùng chất bôi trơn theo từng hoạt động đẩy đưa của hình cụ mà tràn ra. Trong khi đó, phân thân cũng chịu không ít giày vò tàn phá vẫn bị người nọ nắm chặt trong tay, đầu đỉnh sưng đỏ còn bị một ống rung thoạt nhìn như chuỗi hạt châu có đường kính 0.8 cm cắm vào, thỉnh thoảng bạch dịch tràn lại ra sau vài lần kích thích của dị vật…
“Nhìn cái này đi. Cảnh sát sao? Cảnh sát sẽ vì bị đâm mông cùng với thông niệu đạo mà bắn tinh sao?” Xoay tròn que rung ở niệu đạo, người đàn ông cắn mút đầu nhũ đã sưng đỏ vì tụ máu của đối phương.
“Không… Ưm… Tôi là cảnh sát… A a…” Tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn, Trần Nghị mơ mơ hồ hồ bật ra vài tiếng rên rỉ, theo bản năng mà vặn vẹo thân thể, ý đồ né tránh đầu lưỡi của người kia.
Gã hưng phấn hôn lên cơ thể cậu, cởi bỏ trói buộc cho đối phương.
Tắt thứ đạo cụ tra tấn này đi, gã mở một cái lỗ bên hông hòm tam giác, tháo gốc của dị vật vẫn luôn đẩy đưa trong thân thể Trần Nghị ra khỏi đáy hòm. Vì thế dị vật thô to nọ vẫn còn lưu lại bên trong tiểu huyệt của cậu.
Đem Trần Nghị sức cùng lực kiệt xuống khỏi hòm gỗ, kế tiếp, gã đặt cậu vào một bồn tắm lớn ở trong góc phòng, cường ép đối phương quỳ rạp xuống, nhổm mông lên cao, rồi bắt đầu chậm rãi rút dị vật thật lớn kia ra.
“A a a a…” Khi cây gậy mát xa to bằng nắm tay ma sát qua tiền liệt tuyến, Trần Nghị không khống chế được mà thét lên, phân thân tức thì run rẩy rồi phun ra dịch thể trắng đục.
Huyệt khẩu giữa hai cánh mông vô pháp khép chặt, biến thành một cái động khẩu sưng đỏ mà ướt át dị thường, mơ hồ có thể thấy được cả mị thịt bên trong…
Dùng ngón tay thử sáp nhập vào hậu huyệt đối phương, người đàn ông phát hiện lực đàn hồi trên vách tràng cơ hồ đã biến mất, vì thế liền lấy một chai nhỏ từ trong túi áo ra.
“Không dễ gì tìm được một con mồi có ý chí mạnh mẽ như vậy, vứt bỏ thì thực đáng tiếc.”
Sau khi thì thào tự nhủ, gã tắm rửa sạch sẽ cho đối phương, đổ toàn bộ nước thuốc trong chai vào trong cơ thể cậu, sau đó mặc cái quần da lúc trước vào người Trần Nghị lúc này đã hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.
Chính là, lần này bên trong quần da không nhét máy rung hoặc bất cứ hình cụ nào, mà là mấy sợi dây thép mỏng manh giống như sợi tóc. Đầu dây thép được cẩn thận mài bóng loáng, không có khả năng đâm bị thương người. Mấy sợi dây này men theo vách tràng nhanh chóng tiến sâu vào cơ thể Trần Nghị, mà bên ngoài huyệt khẩu sưng đỏ cũng bị buộc dây thép chằng chịt lên.
Lần này, người đàn ông để phân thân đáng thương của cậu lộ ra bên ngoài khóa kéo trên quần da, cũng không dùng đến bất cứ hình thức trói buộc nào.
Nhưng là, nhìn vào một tia thú tính lóe ra nơi đáy mắt người kia, những cực khổ mà Trần Nghị phải gánh chịu, xem ra còn chưa chấm dứt…