*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
**** “Ư… Đáng chết… A ưm…” Trần Nghị khó chịu mà rên rỉ. Những viên tròn thật nhỏ mang tới cho huyệt khẩu một sự tra tấn và kích thích cường đại, khiến cậu càng lúc càng vô thức thắt chặt cơ vòng. Mặt khác, thứ kia không những công kích mị thịt bên trong, còn ma xát vào tiền liệt tuyến, tạo ra khoái cảm mạnh mẽ khiến cậu vô pháp khắc chế từng hồi thở dốc của mình.
Người đàn ông quan sát thấy phản ứng của Trần Nghị, chậm rãi thay đổi tần suất đẩy đưa, bàn tay đang thô lỗ nắm lấy phân thân cậu, cũng bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt.
“A… Ưm ư…” Trong khoái cảm ngập tràn cùng những tiếng thở dốc đầy áp lực, đỉnh đầu phân thân đang dựng thẳng của Trần Nghị dần dần rỉ ra một chút dịch thể.
“Mở rộng chân ra đi, tôi sẽ làm cậu thoải mái hơn.” Nhẹ lay đẩy đưa hình cụ bằng cao su thật lớn, người đàn ông dùng thứ thanh âm tràn đầy hấp dẫn mà thấp giọng nỉ non.
Hình cụ thô to khẽ chạm vào điểm mẫn cảm, sau đó lại ngừng đẩy đưa, khoái cảm đang dâng trào đột nhiên dừng khựng, Trần Nghị thống khổ nhíu mày, bật ra một tiếng chửi mắng giữa hai hàm răng cắn chặt.
“Xuống địa ngục đi… Tên biến thái…”
Dưới tình huống không hề báo trước, hình cụ cao su được rút ra bên ngoài mấy cm, lại bị người dùng sức đâm sâu vào trong cơ thể Trần Nghị, những viên tròn sắc nét hung hăng ma xát trên tuyến tiền liệt ở sâu tận cùng. Vô số viên bi thật nhỏ mang đến vô hạn xúc cảm mãnh liệt không thôi.
“A!”
Trần Nghị trừng lớn con mắt, thanh âm như nghẹn ứ tại yết hầu, đạt tới cao trào ngay trong tay của người kia.
“Hừ hừ, cảnh sát Trần, mông cậu trời sinh chính là muốn bị người khác đâm.” Nở một nụ cười dâm đãng, gã dùng dịch thể dính nhớp trên tay bôi lên lồng ngực đang phập phồng vì thở dốc của đối phương.
“Mày chết đi…” Cậu cắn răng, vung chân đá vào bên hông của gã, nhưng lần này lại không thành công. Người nọ một phen tóm được chân của đối phương, đặt lên vai mình, khiến Trần Nghị chật vật mà nghiêng người nằm trên mặt đất, bày ra một tư thế nhục nhã vô cùng.
“Góc độ rất vừa vặn, thử xem tư thế này có thể làm cho cậu sung sướng hay không nhé.” Ánh mắt của người đàn ông dừng lại nơi huyệt khẩu còn chưa thể khép chặt kia, gã thò tay lấy phân thân của mình ra.
Phát hiện ý đồ của đối phương, Trần Nghị bật ra mất tiếng trầm thấp ở dưới yết hầu, điên cuồng đá động hai chân, song lại bị gã dễ dàng khống chế.
“Không, dừng lại, tên biến… A!!!!”
Tư thế này vô pháp co rút hậu huyệt, Trần Nghị nhắm mắt cắn răng, tận lực nhịn xuống đau đớn cùng tra tấn vì bị xâm phạm một lần nữa.
Người đàn ông làm vận động pít-tông, mà trong miệng cũng không ngừng vũ nhục cậu.
“Cảnh sát Trần, cậu biết không, thời điểm tôi cắm vào thân thể cậu, những nếp gấp ngoài cửa huyệt sẽ bị đẩy sâu vào trong, mà lúc rời khỏi, ngay cả mị thịt cũng được kéo ra ngoài, một màu hồng nhạt thật là dâm đãng…”
Oán hận trừng mắt nhìn gã, Trần Nghị chịu đựng thống khổ nơi hạ thể, đồng thời trào phúng đối đáp lại:
“Tao chỉ biết mày giống hệt những mô tả về tội phạm cường bạo biến thái mà tao đã học, bởi vì tự ti cực độ cùng bóng ma tâm lý khi còn nhỏ, cho nên mới muốn dùng thứ giữa hai chân và hành vi bạo lực để chinh phục người khác… Hơn nữa, người như mày, tám phần là lúc bé đã từng bị ai đó cưỡng bức đi?”
Người kia nheo lại mắt, im lặng không nói, chính là mạnh mẽ rút ra rồi lại hùng hổ đâm vào, để Trần Nghị cảm giác được rõ ràng hơn sự đau đớn cùng cực như bị xé rách theo từng va chạm. Cuối cùng gã đem tất cả dịch thể bắn vào bên trong cơ thể cậu.
Chậm rãi xử lý xong xuôi cho chính mình, người nọ đứng lên, thình lình đá một cước vào giữa hai chân Trần Nghị. Đau đớn mà kêu thảm một tiếng, cậu co rúm người lại như một con tôm.
“Thật cao hứng khi cậu còn có tinh thần mắng chửi người khác, hôm nay chúng ta chơi trò khác đi.”
Trần Nghị bị đưa tới một gian phòng khác trong biệt thự. Nhìn thấu ý đồ vừa thoát khỏi tầng hầm liền muốn chạy trốn của đối phương, người đàn ông dùng dây câu cá buộc chặt phân thân và gốc tiểu cầu của cậu, nếu Trần Nghị thật sự bỏ chạy, sợi dây tinh tế mà dai bền này thậm chí có thể cắt đứt da thịt mỏng manh.
Trong gian phòng kia có đủ loại hình cụ, người đàn ông đem hai tay vốn đang bị trói sau lưng của Trần Nghị buộc lên một cái xích sắt rủ xuống từ trần nhà, chính mình thì đi tới cạnh một cái bệ tam giác ở giữa phòng, chọn ra vài cái gậy rung mát xa cỡ lớn từ vô số đạo cụ tình ái chất đầy trên giá, còn cố ý để Trần Nghị nhìn thấy rõ ràng.
Đầu tiên là một cái hình cụ có kích thước và màu sắc mô phỏng tính khí chân thực của đàn ông, chiều dài khoảng hơn hai mươi cm, bề mặt có những đường gân, không cần tưởng tượng cũng biết bị vật thể như vậy xâm phạm sẽ khủng bố biết nhường nào. Vì thế sắc mặt Trần Nghị nhất thời trắng bệch.
Tiếp theo Trần Nghị nhìn thấy một cây gậy mát xa có kích thước tương đương với phân thân cậu, thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng sau khi mở chốt lại có góc độ cùng tốc độ rung động đến đáng sợ. Cậu không khỏi nhớ tới vách tràng đã bị giày vò thống khổ của mình.
Dụng cụ thứ ba có chiều dài ước chừng năm, sáu cm, bề mặt phủ đầy những viên tròn quái dị, còn có một vòng lông như là lông cừu quấn chặt lên. Trần Nghị cảm giác được những tiếng gào thét rất nhỏ đến không thể nghe thấy đang cuồn cuộn tại yết hầu, nhịn không được bắt đầu giãy dụa.
Chính là, khi cậu thấy rõ hình cụ cuối cùng, thiếu chút nữa đã hôn mê ngay tại trận.
Một cái dương cụ giả uớc chừng bảy cm, gắn đầy những sợi tua dài đến gần ba mươi cm, trên đỉnh còn có một hình cầu to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành. Đây thực sự là một hung khí có khả năng triệt để phá hoại cơ thể con người.
Người đàn ông mở cái hòm tam giác ra, đem bốn đạo cụ chuẩn bị đầy đủ, sau đó cởi bỏ cái quần da mà Trần Nghị đã mặc bảy ngày nay, dắt cậu tới bên cạnh hòm gỗ.
“Đi lên.”
Trần Nghị trừng mắt nhìn lỗ tròn trên bề mặt cái hòm tam giác, hiển nhiên hiểu được nếu mình ngồi lên sẽ có kết cục như thế nào, vì vậy nhất quyết không chịu tiến thêm một bước. Nếu không phải đầu kia của sợ dây câu đang nằm trong tay gã đàn ông nọ, cậu nhất định bỏ chạy tức thì.
Đột nhiên, người đàn ông dùng sức kéo dây câu cá, Trần Nghị nhịn không được kêu thảm một tiếng, ngay sau đó máu tươi tích giọt nhỏ xuống mặt sàn.
“Cảnh sát tiên sinh, tôi cảnh cáo cậu, mông cậu bị tôi đâm nhiều ngày như vậy, hiển nhiên có thể thừa nhận thống khổ khi bị cưỡng ép phải mở ra, thế nhưng cái này mà bị dây câu cắt lìa khỏi cơ thể thì liền vô phương cứu chữa, nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Nghị thống khổ gập thắt lưng, đau nhức nơi hạ thể khiến cho cậu cảm nhận được rằng, bộ vị trọng yếu nhất của đàn ông kia thực sự sẽ bị cắt xuống.
Vì thế cho nên, trước khi cái tên đáng hận này kéo dây câu một lần nữa, cậu liền khuất phục.
Cái hòm gỗ hình tam giác kia cao hơn so với tưởng tượng của cậu. Tuy rằng Trần Nghị ước chừng cao tới một mét tám mươi, bước lên cũng thực miễn cưỡng, phải kiễng mũi chân mới có thể gian nan ngồi lên được. Một góc phía sau của hòm gỗ lõm vào, tựa hồ muốn đem hai bắp đùi hãm sâu xuống để hai chân được tách rộng ra.