Âu Văn Tịnh quay lên phía tầng một chỗ mà lúc nãy Âu Văn Tịnh đứng mày đẹp nhíu lại. Xem ra Âu Văn Tịnh phải dạy dỗ lại kẻ không biết nghe lời đó thôi. Doãn Thinh Thinh vừa bước vào cổng đã thấy Vương Nguyên cùng người đàn ông hôm nọ bước ra trên vai còn đang chảy máu . Sân trường bỗng huyên náo vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng sợ hãi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng đến cả Hiệu trưởng và những giáo viên cũng đang rất sợ hãi....
Vì vai anh bị thương nên cậu đã nhờ ám vệ lái xe dù rằng anh có thể tự lái. Vương Nguyên ngồi phía sau cùng anh bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy vai anh đã được cầm máu nhưng vẫn còn một ít máu chảy ra. Vương Nguyên đưa tay lên lau những giọt máu đỏ tươi khuôn mặt cũng tái mét. Vương Tuấn Khải cầm lấy tay cậu thanh âm trầm thấp vang lên "Tay em dơ hết rồi kìa."
"Xin lỗi...." Cậu nấc nhẹ bàn tay siết chặt lấy tay anh không ngừng run rẩy "Là tại em nếu không phải em cứ ương bướng đòi đi học thì anh....thì anh....sẽ không bị thương. Em xin lỗi...xin lỗi anh...."
"Ngốc quá không phải lỗi của em." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu anh mới là người có lỗi đồng ý cho cậu đi học là một sai lầm lớn nhất trong đời anh. Đã vậy còn khiến cậu sợ hãi.
"Em xin lỗi , em....em...không nên như vậy em sẽ không cần đi học nữa vai anh...phải làm sao đây ...." Tiếng nói bị đứt quãng cậu bật khóc cả người run lên nhìn cậu tự trách bản thân khiến anh rất đau lòng.
Vương Tuấn Khải vòng tay ôm lấy cậu. Dịu dàng nói "Nguyên Nhi đừng khóc không phải lỗi của em." Dù anh có nói thế nào thì cậu vẫn cứ khóc nức nở. Nhưng cũng thật may người bị thương là anh không phải cậu nhớ lại lúc sáng do cậu vội vã mà để quên hộp cơm nên anh đành quay lại trường. Lúc bước vào nhìn thấy đống hỗn loạn đó Vương Tuấn Khải liền nhíu mày thì phát hiện ra tiếng súng anh đã hốt hoảng lao tới phía Vương Nguyên.
Thử nghĩ nếu hôm nay anh không đến kịp chẳng phải anh sẽ mất cậu mãi mãi sao ? Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vỗ về cậu nhưng Vương Nguyên vẫn tự trách bản thân. Bởi vì cậu nghĩ rằng anh đang rất đau lỗi là do cậu tại sao cậu lại cứ đòi đi học chứ ? Ở nhà là được rồi hằng ngày mang cơm trưa cho anh buổi chiều chờ anh về buổi tối cùng anh trò chuyện.
Vương Nguyên không ngừng tự trách bản thân. Vương Tuấn Khải lặng yên cậu khóc không ngừng cho đến khi mệt rồi thì thiếp đi. Ám vệ lái xe đến bệnh viện trung tâm y học Dược Nhất thì dừng lại. Hắn chạy xuống mở cửa giúp anh.
"Đưa cậu chủ vào phòng vip." Vương Tuấn Khải bước xuống. Lãnh đạm nói.
"Vâng ! Chủ tử có cần tôi giúp ngài..."
"Không cần ta tự vào."
"Vâng."
---------
Vương Nguyên nhíu mày tỉnh dậy cậu ngó xung quanh căn phòng này màu trắng và thoang thoảng mùi thuốc khử trùng cậu vội bật dậy ánh mắt lo lắng khẽ nói "Tuấn...Khải..."
"Cậu chủ ngài tỉnh rồi sao ?" Triệu Dĩnh cung kính nói.
Vương Nguyên ngây người nhìn cậu cất tiếng "Anh ấy ở đâu ?"
"Thưa ngài ấy đang ở trong phòng phẩu thuật để gắp vỏ đạn ra ạ."
Gắp vỏ đạn ? Giống như lúc trước cậu bị thương sao ? Sẽ rất đau đớn Vương Nguyên vội chạy đi ngay cả dép cũng không mang Triệu Dĩnh hốt hoảng đuổi theo dừng ở phòng phẫu thuật phía Nam khu D. Các ám vệ đang đứng chờ ở ngoài rốt cuộc là anh đã ở đó bao lâu ? Vương Nguyên chầm chậm bước lại mấy ám vệ đứng đó cúi đầu chào "Tuấn Khải ? Sao rồi ?"
"Thưa bác sĩ vẫn chưa ra ạ." Tường Quan cung kính đáp nhìn bộ dạng của cậu Tường Quan chắc rằng cậu chủ đã rất lo lắng khi tỉnh dậy liền chạy tới đây.
!