Như thường lệ Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến trường. Dừng ở đoạn đường gần trường cậu nhanh chóng bước xuống khi đi cũng không quên chào tạm biệt.
Hôm nay cậu rất vui anh đã chọn một trong những chiếc áo sơmi và ca vạt cậu mua hôm qua cây ghim cài bạch kim nằm ngay ngắn trên chiếc cavat màu lam. Bước vào giữa trường đột nhiên một đám sinh viên nữ tiến lại gần cậu. Một cậu gái hùng hổ nói "Cậu là Vương Nguyên ?"
Vương Nguyên có chút lo lắng đám sinh viên này vẻ mặt thật rất hung tợn. Suy nghĩ một hồi cậu bình tĩnh cất tiếng "Phải có chuyện gì sao ?"
"Hừ mặt thì đẹp nhưng sao lại ranh mãnh đến thế. Dám đi dụ dỗ con trai ?" Giọng nói chanh chua từ đám sinh viên phát ra.
"Cậu nói vậy là sao ?"
"Mày còn giả vờ dám đi dụ dỗ Âu đại ca suốt ngày đeo bám anh ấy. Thật không biết xấu hổ."
"Không có là do anh ta tự bám theo tôi."
"Hừ mày còn chối." Vừa sứt câu , nữ sinh viên ấy dơ tay lên định tát cậu.
Vương Nguyên nhắm mắt chờ cái tát ấy nhưng một bóng đen xông lên phía trước cầm chặt lấy tay ả kia hất mạnh. Vương Nguyên chờ mãi không thấy động tĩnh gì mới mở mắt ra trước mặt là Triệu Dĩnh xung quanh là bốn ám vệ.
"Cậu chủ. Cậu không sao chứ ?" Triệu Dĩnh cất tiếng hỏi.
"Không...không sao !"
"Nè anh là ai hả biến đi." Sinh viên tên Kỳ Hiểu Phùng quát lớn.
"Các ngươi dám động vào cậu ấy thì đừng trách ."
"Hứ tưởng ta sợ sao. Xông lên đi. Đánh chết thằng Vương Nguyên cho nó chừa tật đi quyến rũ người khác." Tiếng hét lên vang lên từ phía sau một đám thanh niên từ đâu xông vào bao quanh lấy Vương Nguyên và năm ám vệ.
Triệu Dĩnh nhíu mày cất tiếng "bảo vệ cậu chủ."
Ngay lập tức hai phía cùng xông lên Vương Nguyên đứng ở giữa không khỏi sợ hãi sợ đến phát run. Đám nữ sinh kia thì đứng ra lệnh. Từ trên tầng hai một bóng người cao gầy đứng nhìn đăm đăm vô cùng thích thú khóe miệng nhếch lên "Đó là hậu quả cho việc dám chống đối tôi."
"Âu thiếu tiếp theo nên làm thế nào ?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau.
"Ta...sẽ ra cứu cậu ấy !"
"Sao ? Nhưng..."
"Vốn dĩ ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn cho Nguyên Nguyên phải thay đổi suy nghĩ về ta." Âu Văn Tịnh cười khẩy thong thả bước đi.
Hắn sai người tung tin đồn bậy mục đích là lợi dụng đám fan kia để giả vờ cứu cậu như vậy Vương Nguyên sẽ nhanh chóng thuộc về hắn. Bóng đen mảnh khảnh đứng từ trên nhìn xuống tay siết chặt thành quả đấm quan sát thật kỹ khe hở của vòng bảo vệ Vương Nguyên bàn tay giương lên bóp cò súng ánh mắt đầy phẫn hận mà nổ súng.
*Chíu - Đó là cây súng giảm âm thanh với không gian ồn ào như thế thật khó để có thể nghe được tiếng súng. Đột nhiên một ám vệ rời khỏi vòng bảo vệ để đánh tên kia khiến cho khe hở rộng mở viên đạn phóng như bay về phía Vương Nguyên.
"Nguyên Nguyên." Âu Văn Tịnh phát hiện ra viên đạt vội la lên.
Vương Nguyên sợ hãi đứng bất động nhìn viên đạn cậu nhắm chặt mắt cả người phát run.
*Phụt
Cả cơ thể nhỏ bé bị thân hình cao to ôm chầm lấy. Nhận ra hương thơm và hơi ấm quen thuộc mọi sợ hãi trong lòng cậu chợt giảm xuống. Là anh !? Là Vương Tuấn Khải !? Anh ấy đã cứu cậu. Vương Nguyên mở mắt ra một dòng nước nhỏ giọt xuống mặt cậu. Vương Tuấn Khải đưa tay che mắt cậu lại thanh âm trầm thấp vang lên "Không cần nhìn."
Mọi người đều im lặng viên đạn cắm vào vai anh máu phun ra đầy áo anh Vương Tuấn Khải cưng chiều lau vết máu trên khuôn mặt trắng nõn của cậu Vương Nguyên cố gắng đẩy tay anh ra run rẩy nói "Tuấn Khải bỏ.... ra...."
"Ngoan ! Đứng im"
"Mau...mau bỏ...t....ay ra đi..." Dùng hết sức cậu mới kéo được tay anh máu....rất nhiều máu ở vai anh.
"Tu...Tuấn.....Kh...a...Khải..."
"Các ngươi muốn bị đuổi học ? Bọn tạp chủng các ngươi muốn chết sớm sao ?" Mặc cho cậu đang sợ hãi Vương Tuấn Khải quay sang đám sinh viên kia ánh mắt màu hổ phách trở nên sắc bén như muốn giết chết lũ sâu bọ kia.
"Chủ tịch ! Sao ngài !?" Một giọng nói già nua hối hả nói. Đó là hiệu trưởng An Phúc vừa nãy được thông báo là ở sân trường xảy ra đánh nhau ông liền vội chạy xuống. Lúc chạy xuống thì đã không còn kịp.
Vương Tuấn Khải liếc một cái khiến ông sợ hãi run lẩy bẩy "Tất cả những người ở đây lập tức sẽ bị đuổi khỏi Diamond. Và ngay cả ông An Phúc. Việc ngày hôm nay từng người một sẽ phải chịu hậu quả ." Anh lạnh lùng nói.
Âu Văn Tịnh sững người nhìn. Người đàn ông đó chính là người đứng đầu ở trường học này sao tuy bị thương nhưng khí thế vẫn như vậy. Cả người như phát ra một cỗ chí mạng đầy thanh cao. Ánh mắt hắn đầy căm phẫn tại sao lúc hắn định cứu cậu. Anh lại xuất hiện !? Chết tiệt Âu Văn Tịnh rủa thầm một câu.
"Chủ...chủ tịch xin người hãy tha lỗi..." An Phúc khẩn cầu.
Vương Tuấn Khải lạnh mặt mặt liếc nhìn Âu Văn Tịnh đang đứng từ xa lạnh nhạt nói "Với những người ăn hại độc đoán như vậy thì cần gì phải giữ lại tôi mặc kệ các người có như thế nào toàn bộ sinh viên có mặt ở đây đều sẽ bị đuổi khỏi Diamond."
"Tuấn Khải à đừng đuổi họ . " Vương Nguyên kéo áo anh tay cậu vẫn còn rất run vai anh đang chảy máu cậu phải đưa anh đến bậnh viện..."Chúng...chúng ta về nhà...đi về nhà đi...."
"Anh vẫn chưa giải quyết xong."
"Anh đang chảy máu kìa có gì...mai hãy nói. Tuấn Khải....theo em đến bệnh viện đi. Có được không ?" Cậu run rẩy đưa tay vịn chặt vết thương lại.
Đôi mắt nài nỉ nhìn anh khóe mắt chợt ngấn nước. Nhìn bộ dạng cậu như vậy anh cũng không nỡ dù sao cậu vẫn còn sợ không nên để cậu ở đây.
"Được chúng ta đi về." Anh đưa tay xoa đầu cậu dịu dàng nói.
Vương Tuấn Khải quay sang Triệu Dĩnh ra lệnh "Dọn dẹp đống này đi." Rồi sải bước đi đến nơi đậu xe.