Nghe có sự cố xảy ra ở công trường, Diệp Phàm mình hoảng hốt.
Anh vội vàng hỏi: "Nhược Tuyết, em không sao chứ?"
"Em không sao, nhưng công trường đột nhiên đầy những xe tải lớn chẩn ngang lối vào, căn bản là không thế xây dựng được nữa.”
"Ban đầu em định đàm phán với bọn chúng, muốn biết ai đang muốn chơi xấu cán trở chúng ta. Nhưng, bọn chúng im lặng không nói năng gì, cứ thế rút chìa khóa bỏ đi mất, ngăn cũng không ngăn được."
Nghe xong, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là Đường Nhược Tuyết không sao thì tốt rồi.
Nếu không, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, để hắn sống không bằng chết!
“Nhược Tuyết, đừng vội, cứ cùng Lý Hồng Thương. tìm chỗ an toàn đợi đã, anh đến ngay."
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông.
Diệp Phàm nhìn qua, thấy là một số lạ.
Suy nghĩ một lúc, anh vẫn nhận cuộc gọi.
"Alo, có phải ngài Diệp Phàm không? Tôi là quản gia ngoại vụ của nhà họ Tưởng, Khang Trí Sinh. Tôi muốn mời ngài tới khách sạn Đế Hào để chúng ta trao đối về việc phát triển thung lũng Đông Sơn."
Diệp Phàm nheo mắt: "Chính ông sai người chặn công trường à?"
"Haha, Diệp tiên sinh, tôi chỉ muốn thúc đẩy hợp tác thôi. Thế nào, ngài có thể đến ngay bây giờ không?"
Trên điện thoại, giọng nói của Khang Trí Sinh rất bình tĩnh, lời lẽ rất lịch sự.
Nhưng những lời nói của ông ta đều rất ra vẻ hăm dọa.
"Được, tôi sẽ đến ngay."
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm lại nói với Đường Nhược Tuyết, bảo cô đừng lo lắng, anh sẽ đi giải quyết vấn đề tại công trường thung lũng Đông Sơn.
Đến khách sạn Đế Hào, Diệp Phàm đi thẳng lên tầng cao nhất.
Khang Trí Sinh đang ở trong căn hộ tổng thống trên tầng cao.
Bên ngoài căn hộ có hơn 30 vệ sĩ mặc đồ vest đen, đeo tai nghe, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Đây đều là những vệ sĩ mà Khang Trí Sinh đưa về từ Nam Dương.
Mỗi người đều là cao thủ nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Nhìn thấy Diệp Phàm, ánh mắt của những vệ sĩ đó đầy vẻ khinh khinh trêu tức.
Thằng này đúng là tìm đường chết, dám đơn thân độc mã đi tới đây!
Sau khi bước vào, Diệp Phàm thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, mặc trang phục thời Đường, tóc đã hoa râm, gầy gò đang ngồi trên ghế sô pha, thong thả uống trà.
Đẳng sau ông ta, còn có mấy người khác đứng. hầu hạ rất kính cẩn.
Thấy Diệp Phàm bước vào, Khang Trí Sinh ngồi trên ghế liếc mắt nhìn.
"Diệp tiên sinh, mời ngồi”
Giọng nói rất lạnh nhạt.
Diệp Phàm ngồi xuống, không đi đường vòng mà thẳng thắn nói:
"Ông là quản gia ngoại vụ của nhà họ Tưởng, Khang Trí Sinh? Tôi cũng có phần đất tại thung lũng Đông Sơn, ông sai người chận đường công trường tức là đối đầu với tôi, ông tin tôi có thể bóp ch ết ông không?”
“Haha, người trẻ tuổi, đừng nóng vội thế chứ." Khang Trí Sinh cười rộ lên.
Rồi đẩy một tập tài liệu tới trước mặt Diệp Phàm.
"Diệp tiên sinh, tôi đến đây mang theo lòng thành của nhà họ Tưởng đó, chỉ cần ngài ký vào tài liệu này, từ đó chúng ta sẽ là đối tác, cùng phát triển thung lũng Đông Sơn, còn về việc chặn đường, những chiếc xe đó cũng sẽ lập tức rút đi.”
Ban đầu, sau khi Tưởng Bằng Phí gặp chuyện, Tưởng gia chủ đã lập tức bố trí để Huyết Ma lén lứt nhập cảnh.
Không ngờ vẫn bị phát hiện, muốn Huyết Ma tiếp tục đến Giang Thành thì có lẽ cần thêm thời gian nữa.
Vì vậy, Tưởng gia chủ đã khẩn trương điều Khang Trí Sinh trở về.
Ngoài việc giúp Tưởng Bằng Phi, mục đích quan trọng nhất là đất đai tại thung lũng Đông Sơn, không thể chậm trễ thêm nữa.
Bởi Tưởng gia chủ vốn là một thương nhân.
Thương nhân trục lợi, đây mới là ưu tiên hàng đầu của họ.
Diệp Phàm nhìn qua tài liệu đó.
Không nhịn được phải bật cười khẩy một tiếng:
“Khang Trí Sinh, ông đúng là tìm đường chết!”
Nếu ký theo những điều khoản trên tài liệu, khác nào anh tự tay trao Thung lũng Đông Sơn cho nhà họ Tưởng.
Nghe xong, Khang Trí Sinh lắc đầu cười:
"Diệp tiên sinh, tôi thích làm việc bằng cách suy nghĩ để giải quyết, không giống những kẻ thô lỗ như các người, chỉ thích đâm chém gϊếŧ chóc."
"Hiện tại ở đây có hàng chục camera giám sát, nếu ngài dám động thủ với tôi, mọi người trên mạng đều có thể xem được, còn hậu quả sẽ ra sao, tôi nghĩ Diệp tiên sinh cũng hiểu rõ."
Diệp Phàm nhướng mày.
Trong tình huống này, anh quả thực không thể mạnh tay gϊếŧ người được.
"Haha, lão già ông thật thâm hiểm đấy, tưởng rằng như vậy có thể ép buộc tôi chịu khuất phục à?"
Nghe xong, Khang Trí Sinh nhấp một ngụm trà thật chậm rãi, nhẹ nhàng nói:
"Diệp tiên sinh, tôi là người văn minh, không muốn ép buộc ngài ký tài liệu này, ngài có thể lựa chọn từ chối. Tuy nhiên những chiếc xe đó, e rằng không biết bao giờ mới có thể rút đi được nữa."
Ông ta đã phái tới 400 chiếc xe tải nặng chặn đường ở thung lũng Đông Sơn, con kiến chui cũng không lọt.
Chẳng những xe không thể qua, ngay cả người đi bộ cũng phải đi vòng.