Thấy đối phương nắm chặt nắm tay, mặt đầy phấn khởi, đang nhìn mình với ánh mắt đầy hy vọng.
Anh mỉm cười.
“Được rồi, ông Lâm, vậy coi như đã quyết định nhé."
Chỉ cần đối phương đưa ra lời hứa này là đủ rồi.
Dù sao cũng là một vị Thượng Tướng năm sao, lời nói ra có sức nặng như ngàn cân, không thể nào đổi ý được.
"Đa tạ Quân chủ đã thành toàn."
Sau khi cúp máy, Cuồng Chiến Chi Vương lập tức cung kính cảm tạ Diệp Phàm. Diệp Phàm phẩy tay:
"Thôi đi Cuồng Chiến, anh là huynh đệ của tôi, giúp anh là điều đương nhiên."
Suy nghĩ một lúc, Diệp Phàm lại nói:
"Mặc dù ông Lâm nói anh còn nhiệm vụ khác, và không quá khó khăn, nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối, cứ như thế này, anh hãy mang Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo, hiện giờ họ đã phục hồi đến cảnh giới Tông sư rồi, cũng có thể trợ giúp anh:
Đúng rồi, nhớ nhờ Triệu Vô Cực đem theo một ít người cùng đi, đối phương dù sao cũng là một tổ chức, tránh trường hợp không thể một lưới bắt hết, để sót lại những con cá lọt lưới.”
Để có thể giúp huynh đệ mình sớm được ra tù, anh đã suy nghĩ chu đáo như vậy.
Sau khi sắp xếp xong, Cuồng Chiến Chỉ Vương cùng mọi người rời đi.
Trong biệt thự, chỉ còn một mình Diệp Phàm.
Anh vừa định quay lại phòng tu luyện thì chuông cửa reo lên.
Mở cửa ra, Đường Nhược Tuyết lập tức lao vào. ôm lấy Diệp Phàm.
Cô cũng không biết tại sao, mới một đêm không gặp Diệp Phàm thôi mà đã rất nhớ rồi.
Hơn nữa, bản thân đã chủ động muốn theo đuổi Diệp Phàm, vậy thì ôm một cái để thể hiện chút tình cảm cũng không có gì không thích hợp.
Diệp Phàm nhìn Đường Nhược Tuyết đang ôm mình, vội vã đóng cửa lại
Rồi lập tức nở nụ cười đểu cáng:
“Nhược Tuyết, sao em lại đến đây? Chẳng lẽ mới sớm tỉnh mơ đã đến đây để tặng...?"
“Trời ơi, anh nói cái gì vậy?" Đường Nhược Tuyết lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.
Anh chàng này, lúc gϊếŧ người thì điên cuồng ngang ngược, đến tình huống như thế này lại trở nên lỗ m ãng bỉ ổi.
"Tuy nhiên, vẫn khiến người ta rất thích.
Sau khi chui ra từ lòng Diệp Phàm, Đường Nhược Tuyết nói:
"Diệp Phàm, mấy ngày trước khu đất ở thung lũng Đông Sơn mà chúng ta nhận từ nhà họ Vương và Ngô, sau khi bàn với ông nội, một nửa đã được ghi tên anh, giấy tờ thủ tục em đã làm hết rồi, đây”
Nói xong, cô mở túi xách, đưa cho Diệp Phàm một xấp giấy tờ.
Diệp Phàm gãi đầu:
"Khu đất đó tới 1000 mẫu đấy, em ghi một nửa cho anh thì anh cũng không có thời gian quản lý."
Anh bình thường vẫn phải tu luyện, còn nhiều việc phải làm, đâu có rảnh mà kinh doanh?
Đường Nhược Tuyết cười khẽ:
"Em biết anh sẽ nói vậy, yên tâm đi, việc phát triển khu đất đó để bọn em lo, anh chỉ việc năm nhận tiền là được rồi."
Nghe vậy, Diệp Phàm nhếch miệng cười, duỗi tay véo cằm Đường Nhược Tuyết: "Nói như vậy thì chẳng phải anh là kẻ ăn cơm mềm sao?”
"Xì...." Đường Nhược Tuyết nhướn miệng, liếc trắng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Em bảng lòng cho anh ăn cơm mềm, không được sao?"
"Ha ha, được rồi, đương nhiên là được” Diệp Phàm ôm eo Đường Nhược Tuyết.
"Bây giờ anh muốn ăn ngay, xem em có mềm không..."
Nói xong, anh cố tình trưng ra vẻ mặt d@m đãng.
"Phì, cái miệng của anh chẳng nói được lời nào hay cả." Đường Nhược Tuyết cười khiển trách,
Không biết từ lúc nào, hai người càng lúc càng tự nhiên đùa giỡn, giống như một đôi tình nhân đang chọc ghẹo nhau.
Sau một lúc vui đùa, Đường Nhược Tuyết nghiêm tức nói:
"Diệp Phàm, tập đoàn Đường thị đã ký hợp đồng với nhà giàu nhất họ Lý, phối hợp phát triển khu thung lũng Đông Sơn, chuẩn bị xây dựng thành khu đô thị tổng hợp thương mại - nhà ở thông minh tương lai."
Dự án này do bên họ Lý kia xin giấy phép, được xếp vào danh sách các dự án trọng điểm xây dựng mẫu cấp tỉnh"
"Hôm nay sẽ khởi công xây dựng, em phải đi với ông Lý để giám sát. Anh có muốn đi cùng không?
Diệp Phàm lắc đầu cười.
"Các em làm việc là anh yên tâm rồi, anh sẽ không đi đâu."
Đường Nhược Tuyết và Lý Hồng Thương đều là người của mình, anh không lo gì cả.
Tiễn Đường Nhược Tuyết ra về, Diệp Phàm vào. nhà tu luyện.
Chỉ còn mấy ngày nữa là hết thời hạn 10 ngày, anh và Long Ngạo Thiên sẽ có một trận chiến lớn.
Tuy Diệp Phàm tự tin về năng lực của mình.
Nhưng dù sư tử võ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực, anh không thể chểnh mảng việc tu luyện.
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.
Diệp Phàm bị tiếng chuông điện thoại rung liên hồi đánh thức.
Đường Nhược Tuyết gọi đến.
"Cô gái nhỏ này, con gái theo đuổi con trai mà cũng nghiện đến vậy à? Chẳng lẽ lại muốn dâng thân đến cửa? Thật sự nghĩ mình sẽ cứ không bằng căm thú mãi sao?"
Diệp Phàm cười cười bĩu môi.
Anh đã quyết định rồi.
Nếu Đường Nhược Tuyết tiếp tục đến nhảy vào ngực anh, anh cũng không ngại làm cầm thú một lần nữa!
Nhưng khi nghe điện thoại, còn chưa nói gì thì giọng nói lo lắng của Đường Nhược Tuyết truyền đến:
"Không hay rồi, công trường xảy ra sự cố rồi!"