Bình An dùng sức đẩy Gia Vũ nhưng không thành. Người anh ướt sũng, bởi vì đụng chạm thân mật mà hơi lạnh truyền vào người khiến cô rùng mình. Sợ anh để lâu bị cảm, cô cắn răng dùng toàn bộ sức lực bình sinh, sau bao hồi vất vả cũng dìu được người lên được phòng. Sau đó nhanh chóng lấy khăn và nước ấm mang lên, cô vắt khăn cẩn thận lau mặt anh. Đưa mắt liếc nhìn quần áo ướt sũng trên người anh, do dự một lúc mới vươn tay cởi từng chiếc cúc áo. Thân hình vạm vỡ cường tráng của người đàn ông hiện ra trước mắt, cô đỏ mặt, cắn môi, xấu hổ lau người anh một cách cẩn thận dịu dàng. Đến khi tầm mắt rời xuống chiếc quần anh mặt, cô bối rối chẳng biết làm sao, để anh mặc cũng không ổn, sẽ bị cảm lạnh mất. Loại tình huống thế này quả thực cô chưa từng gặp qua.
Ngón tay run rẩy chạm vào dây nịch, Bình An loay hoay một lúc vẫn không tháo ra được. Cô gấp đến luống cuống, muốn rụt tay về. Đột nhiên một bàn tay nắm chặt cổ tay mình, cô giật thót, ngẩng đầu, kinh ngạc.
Gia Vũ mở mắt, trong đôi mắt bao phủ tầng hơi nước mông lung, có chút mơ hồ, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Bình An sợ hãi rút tay nhưng không được. Cô nói năng loạn xạ không đầu không đuôi:
“Không...phải...như anh nghĩ đâu...Anh dầm mưa tôi sợ cảm lạnh nên..Á...”
Bình An chưa nói dứt câu, một lực rất mạnh kéo lấy, chỉ kịp la lên một tiếng liền ngã nhào vào lồng ngực anh. Tay áp lên lồng ngực rắn chắc, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt trở nên nóng hổi như bị phỏng, vội rụt tay, cách một lớp áo mỏng cô có thể cảm nhận lồng ngực anh đang phập phồng.
“Anh…anh… làm… gì vậy?” Bình An cuống đến lắp bắp.
Gia Vũ không trả lời. Bầu không khí ám mụi bao quanh hai người.
Bình An luống cuống ngồi dậy, Gia Vũ thuận thế lật người đè lên.
Bình An sợ hãi, đẩy mạnh Gia Vũ. Anh bất mãn nhíu mày nắm chặc hai tay làm loạn kia khóa trên đỉnh đầu, cô không tài nào nhúc nhích được chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh muốn gì?”
Gia Vũ cúi đầu hôn mạnh lên môi Bình An thay cho câu trả lời, cô nghiêng đầu chống cự.
Gia Vũ hừ nhẹ, càng thêm dùng sức mút mạnh. Cô đau đớn hé miệng, anh thừa dịp cạy răng, lưỡi chui vào khoan miệng cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại day dưa không rời.
Ý thức dần mông lung Bình An thôi không vùng vẫy, tay Gia Vũ chế trụ hai cổ tay từ từ buông lỏng, cô theo thói quen đưa tay ôm chặt lấy cổ anh.
Gia Vũ lúc này mới hài lòng, nụ hôn dần trở nên dịu dàng. Hai người day dưa quyến luyến lúc lâu mới tách ra.
Bình An gương mặt ửng hồng, đôi mắt sóng sánh hơi nước, yêu thương nồng đậm đưa những ngón tay dịu dàng vuốt lên từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt Gia Vũ, khóe môi mấp máy, lời nói cất ra có chút bi thương cùng tình cảm khó nói thành lời:
“Em đang nằm mơ đúng không?”
Gia Vũ không đáp, anh cúi đầu hôn lên trán Bình An, nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước di chuyển dần xuống mũi, má sau đó dịch chuyển lên tai, giọng nói anh khàn khàn mông lung rất nhỏ:
“An, anh...” hai từ “yêu em” cuối cùng vẫn không thốt ra được, Gia Vũ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Bình An chờ đợi lúc lâu vẫn không nghe thấy Gia Vũ nói tiếp, nghiêng đầu nhìn phát hiện anh ngủ từ bao giờ. Anh lúc ngủ cực kì giống một đứa trẻ, vì say khuôn mặt anh hơi phớt hồng, lông mi run run theo từng động tác hít thở. Cô ngồi dậy, chỉnh cho anh tư thế ngủ thoải mái hơn, chính bản thân lại lưu luyến không muốn rời đi.
“Cho em ở bên anh thêm chút nữa được không?” Bình An thì thào, ánh mắt âu yếm ngập tràn yêu thương nhìn người đàn ông đang ngủ say. Cô biết chỉ có những lúc như thế này anh mới là Vũ của nhiều năm về trước. Cô rất sợ anh của hiện tại, anh lạnh lùng xa cách, tuy anh đứng gần cô, lại cảm giác cách xa muôn trùng. Cô biết bản thân quá tham lam, đã quyết định rời đi một cách quyết tuyệt, nhẫn tâm khỏi cuộc đời của anh, không cho anh lấy một tia hi vọng vậy mà vẫn tham lam muốn anh mãi mãi thuộc về riêng cô.
Bình An cúi đầu, hôn nhẹ lên trán anh, rất lâu mới rời khỏi:
“Em yêu anh.”
Sáng hôm sau, Bình An thức dậy từ sớm, việc đầu tiên là cô xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng cho Gia Vũ.
Chuông cửa vang lên từng hồi dài. Bình An có chút ngờ vực.
Ai lại đến lúc sáng sớm thế này nhỉ?
Bình An vội ra cổng mở cửa. Nhìn cô gái trước mặt thì không giấu nổi vẻ sửng sốt.
Hồng Hân nhìn thấy Bình An ngạc nhiên không kém, quét mắt đánh giá Bình An một lượt.
“Cô là ai sao cô lại ở nhà anh Vũ?” Hồng Ân cất giọng nghi ngờ. Từ khi nào nhà anh xuất hiện phụ nữ?
Cô là ai? Bình An rất muốn bật cười thành tiếng, đúng vậy cô là ai? Cô xém nữa quên mất cô gái này. Đây là người yêu của Vũ, còn cô là gì? Lòng chua chát, cô hít vào một hơi thật sâu.
Không đợi Bình An trả lời, Hồng Hân đã lướt qua cô đi vào trong. Cô đóng cổng, đuổi theo.
Hồng Hân dường như rất quen thuộc địa hình trong nhà vừa vào liền hướng cầu thang đi lên phòng Gia Vũ.
“Không được.” Bình An túm lấy tay Hồng Hân đang định vặn nắm cửa, cất giọng: “Vũ... Gia Vũ chưa ngủ dậy.”
Gương mặt trang điểm xinh đẹp của Hồng Ân nhăn lại, cô ta liếc Bình An một cái, giọng điệu đanh đá:
“Cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai mà ở trong nhà của anh Vũ mà... nhìn kĩ hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi?”
“Tôi...” Bình An ngập ngừng.
“Sao em lại đến đây?” Gia Vũ mở cửa phòng nhìn thấy Hồng Hân, chân mày cau lại.
Hồng Hân vội rút tay ra khỏi tay Bình An, chạy đến bên cạnh Gia Vũ, chu môi, giọng điệu đanh đá vừa rồi thay bằng giọng ngọt ngào, có chút trách móc, hờn dỗi:
“Sao em không được đến đây chứ? Đây có phải lần đầu tiên em đến đâu.”
Không phải lần đầu? Bình An đã đoán trước được nhưng khi nghe chính miệng Hồng Hân nói vẫn đờ người ra. Cô cúi đầu, mi mắt rủ xuống, nhìn chằm chằm mũi bàn chân mình đến thất thần. Ngoài đứng im lặng, bất lực ra còn có thể làm gì khác? Cô có tư cách gì chất vấn anh? Cô từ rất lâu đã không còn là bạn gái của anh nữa rồi.
Gia Vũ liếc mắt nhìn Bình An, thấy cô cúi đầu, đứng bất động, lọn tóc dài rủ xuống che khuất đi gần nữa gương mặt, trên mặt không chút biểu cảm, trong lòng anh bỗng dưng nỗi giận vô cớ. Cô không để tâm đến người con gái khác đang ở bên cạnh anh.
Hồng Hân tinh mắt nhận ra Gia Vũ đang hướng mắt nhìn Bình An, cô ta liền tức giận, cắn môi, lại không dám để lộ ra mặt, ôm lấy cánh tay anh, lặc nhẹ nũng nụi:
“Người ta quan tâm anh, đến thăm anh đấy. Hôm qua anh cùng bố em uống rượu từ chiều đến tối biết người ta lo lắm không?”
“Anh không sao em có thể về được rồi. Thầy cần em chăm sóc hơn.” Gia Vũ gỡ tay Hồng Hân, mặt lạnh xoay người đóng sầm cửa lại.
Hồng Hân kinh ngạc, chưa kịp mở miệng của phòng đã đóng chặt. Cô ta cắn môi, giậm chân, không cam tâm, quay phắt về phía Bình An, trừng mắt
Bình An đang suy nghĩ miên man, tiếng cửa phòng đóng sầm lại, cô giật mình ngẩng đầu vừa hay bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Hồng Hân.
Bình An không muốn đôi co cùng cô ta, không nói không rằng xoay người đi xuống lầu.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Hân gọi mãi Gia Vũ không mở cửa đành ôm bụng tức ra về.
Gia Vũ vào phòng thả người lên giường, day day mi tâm. Khuôn mặt lạnh lùng đã thay bằng biểu cảm đau khổ. Khóe môi giương lên đầy giễu cợt. Anh mong gì từ cô? Mong cô chạy đến trước mặt chất vấn anh, mong cô sẽ tức giận. Anh khép mi mắt lại. Kí ức nhiều năm trước chợt ùa về.
Đó là vào một buổi trưa cuối thu. Như thường lệ anh đứng chỗ trạm xe buýt đối diện cổng trường chờ cô. Tan học, học sinh túa ra cổng đông như kiến, trong dòng người đông đúc, một cái liếc mắt anh đã nhìn thấy Bình An. Bao nỗi mệt nhọc đều tan biến, anh vội vã qua đường. Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cô gái chặn đường. Anh có chút không vui, định lách người qua cô gái ấy.
“Vũ mình là Như Nguyệt học lớp 10A8, kế bên lớp bạn. Bạn biết mình chứ?”
Anh nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt. Quả thật anh không quen.
“Xin lỗi.”
Hai từ vỏn vẹn nhưng đủ khiến Như Nguyệt bất ngờ, nụ cười trên môi lập tức gượng gạo, cô ta lúng túng:
“Không sao... mình biết bạn là được rồi.”
Anh không kiên nhẫn, giọng lạnh nhạt:
“Nếu không có chuyện gì mình đi trước.” Anh lách qua Như Nguyệt, vừa đi được một bước cô ta đã đuổi kịp tiếp tục đứng chắn trước mặt anh.
“Khoan đã. Mình có thứ này đưa cho bạn.” Như Nguyệt lấy từ trong túi áo ra, đưa đến trước mặt anh.
Anh liếc nhìn, đó là một lá thư màu hồng.
“Mình thích cậu.” Như Nguyệt thốt lên.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ của Như Nguyệt, định mở miệng từ chối thì một thân ảnh nhỏ nhắn xông tới, ôm chặt lấy cánh tay anh. Anh giật mình, cúi đầu liền thấy Bình An, trong mắt liền dâng lên vẻ cưng chìu.
“Thay mặt người yêu mình, cảm ơn bạn đã thích anh ấy.” Cô nở nụ cười dịu dàng, hiền lành nhìn Như Nguyệt, hai chữ “người yêu” được cô kéo dài và nhấn mạnh.
Cô bé này đáng yêu quá đi mất. Anh chỉ muốn ngay tức khắc ôm người vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, may mà anh kìm lòng được còn nhận ra đây là chốn đông người. Anh thì không sao, mặc kệ mọi người dòm ngó, bàn tán chỉ sợ khiến người yêu ngại ngùng, không dám đi học.
Lời nói quả nhiên có tác dụng, thân hình Như Nguyệt cứng đờ trong giây lát, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tin sau đó dần chuyển sang xấu hổ, lúng túng.
Từ khi Bình An chạy lại “đánh ghen” trong mắt anh chỉ chứa mỗi hình bóng người yêu bé nhỏ, còn đâu chú ý đến Như Nguyệt đối diện. Biết mình thắng thế, trong đáy mắt cô lộ rõ vẻ đắc ý, môi cong lên. Anh muốn bật cười nhưng kìm nén lại được.
Cô bé này có cần lộ rõ vẻ đắc ý một cách không khiêm tốn như thế không chứ...nhưng anh thích.
“Vậy chúng mình đi trước nhé?” Bình An ngoài mặt mỉm cười, lòng lại đắc ý, không đợi Như Nguyệt trả lời, cô kéo tay anh rời khỏi.
“Em vui đến thế cơ à? Miệng cười đến không khép lại được.” Anh cưng chiều đưa tay nhéo má người yêu.
Bình An chu môi, trừng mắt: “Anh buồn à? Thế đuổi theo cô ấy đi, còn kịp đấy.”
Anh bật cười, xoa xoa đầu Bình An, cô giận dỗi trừng mắt nghiêng đầu qua một bên, vuốt vuốt phần tóc bị anh làm rối.
“Bà xã, em ghen hả?”
“Ai là bà xã anh? Ai ghen chứ?” Gương mặt Bình An ửng đỏ, xấu hổ đánh anh.
Anh la oai oái, xoa xoa cánh tay bị Bình An đánh: “Em chứ ai.”
“Ai thèm làm bà xã của anh.”
“Em định lấy thằng khác? Anh không biết đâu, em cướp đi nụ hôn đầu của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời. Trinh tiết của anh bị em cướp lấy rồi, em không được phủi mông bỏ chạy.” Anh tỏ vẻ đáng thương, ôm cô vào lòng.
Bình An đẩy anh ra, trừng mắt không thể tin, cô cứng họng, chỉ biết mắng: “Anh...không biết xấu hổ...”
Anh hôn chụt vào má Bình An, chưa đợi cô phản ứng liền bỏ chạy, sau lưng nghe thấy tiếng hét giận dữ: “Anh đứng lại cho em.”
Gia Vũ thở dài, mở mắt, trong mắt sự lạnh lùng thường ngày quay trở lại. Kí ức nhiều năm về trước tựa như liều thuốc độc, ngày ngày dày vò lấy nhưng anh không muốn quên, đoạn kí ức đó quá đẹp, quá không chân thật, nếu hiện tại không phải Bình An đang ở bên cạnh, anh đã nghĩ đó chỉ là giấc mộng do chính anh tự thêu dệt ra.
Gia Vũ ngồi dậy khỏi giường, thở dãi ảo não, chỉnh sửa vạt áo, liếc nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ của Văn Nguyệt. Anh cầm điện thoại nhét vào túi, rời giường, mở cửa bước ra khỏi phòng. Anh xuống cầu thang, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Bình An đang bận rộn lau nhà.
Bình An nghe thấy tiếng động vội ngẩng đầu.
Gia Vũ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đi ngang qua cô, tiến ra cửa.
“Anh không ăn sáng à? Thức ăn tôi làm xong rồi... ” Tay nắm chặt cán cây lau nhà, Bình An hồi hộp chờ đợi.
Gia Vũ quay đầu thấy Bình An đang cúi đầu, anh không tài nào nhận ra cô đang nghĩ gì. Một lúc lâu mới mở miệng: “Ừ.”
Ừ?
Bình An không hiểu tiếng “ừ” này là trả lời cho vế trước hay vế sau câu hỏi kia. Cô ngẩng đầu vừa hay thấy bóng lưng Gia Vũ tiến vào nhà bếp. Cô vội đặt cây lau nhà xuống sàn, chạy nhanh vào bếp.
Gia Vũ kéo ghế ngồi xuống, không chút kiên dè quan sát mọi hành động của Bình An.
Bình An bỏ bún vào trong bát lấy nước lèo trong nồi đổ vào, cô bỏ thêm rất nhiều thịt bò cùng một ít rau. Xong xuôi, cô mang đến đặt trước mặt Gia Vũ, còn bản thân định ra ngoài phòng khách tiếp tục lau nhà.
Gia Vũ tức giận trừng mắt:
“Đi đâu đấy mau ngồi xuống ăn.”
Bình An sững người, không ngờ anh bảo mình ngồi ăn chung, dù trong lòng cực muốn ngoài mặt lại từ chối: “ Lát nữa tôi ăn sau.”
“Tôi nói cô là người giúp việc, cô liền cho mình thật sự là người giúp việc?” Gia Vũ đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn chằm chằm Bình An, lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội.
Bình An cúi đầu im lặng, tay nắm chặt vạt váy, trong lòng cười khổ.
Người này tính khí âm trầm, lúc nóng lúc lạnh, thay đổi thất thường. Thật khó hầu hạ mà.
Gia Vũ kéo ghế đứng phắt dậy, tiến đến kệ bếp, lấy bát lặp lại một loạt động tác vừa rồi của Bình An, anh bưng bát đặt lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống ra lệnh:
“Ăn đi.”
Bình An cắn môi, chậm chạp đi đến ngồi xuống ghế, khói trong bát bóc lên nghi ngút, khiến mặt cô nóng bừng lên, ran rát, cực kì khó chịu.
Gia Vũ thấy Bình An vẫn không động đũa liền cầm lấy đôi đũa đưa đến trước mặt.
Bình An được chăm sóc mà kinh hãi, nuốt nuốt nước miếng nhận lấy, từ từ ăn. Gia Vũ hài lòng bắt đầu ăn. Không ai nói với ai câu nào, không khí nặng nề, căng thẳng.
Ăn sáng xong, Gia Vũ kéo ghế đứng dậy, trước khi rời đi ném lại một câu:
“Cô đến công ty làm việc bình thường.”
Đi được hai bước, Gia Vũ dừng lại bổ sung thêm:
“Nhớ đấy.”