Nghe tiếng động cơ xe ô tô nhỏ dần rồi biến mất. Bình An ăn thêm vài miếng bún, sau đó rửa bát, lau nhà. Nhìn đồng hồ điểm tám giờ, cô vội thay quần áo, bắt taxi đến công ty Hi Vọng. Bước vào phòng làm việc, ai nấy đều chuyên tâm vào công việc, cô định bụng bước nhẹ chân để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nhưng Vân Anh đã chạy đến, nói liên hồi, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân:
“An nghỉ lâu vậy, bệnh hết chưa? Anh lo lắm đấy. Gọi cho An mà không được.”
Sóng mũi cay cay, Bình An không ngờ còn có người quan tâm mình, cô cất giọng nghẹn ngào:
“Xin lỗi Anh, điện thoại An hết pin mà An lại lười sạc.”
Anh Lâm đang chuyên tâm làm việc thấy thế quay sang quan tâm:
“Em khỏe chưa?”
Bình An mỉm cười gật đầu: “Em khỏe rồi cảm ơn anh.”
“E hèm.” Tố Thùy từ cửa đi vào.
Anh Lâm cúi đầu tiếp tục làm việc. Vân Anh vội chạy đến bàn làm việc của mình.
Tố Thùy đi đến chỗ Bình An, giọng lạnh nhạt:
“Khỏe rồi thì bắt đầu làm việc đi.”
Bình An vâng dạ đến bàn làm việc ngồi xuống.
Tố Thùy di chuyển tầm mắt khỏi Bình An, nhìn một lượt trong phòng:
“Mọi người làm việc đi.”
Tố Thùy xoay người ra ngoài. Vân Anh nhìn Bình An lè lưỡi nhún vai ra hiệu lát nữa nói tiếp.
Một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Bình An xoa xoa đôi vai mỏi nhừ, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn ngay ngắn mới cầm túi xách đứng dậy.
Vân Anh thấy Bình An đứng dậy liền vội vã cầm túi xách chạy đến:
“An, đi ăn nào.”
Bình An lắc đầu từ chối khéo, lúc này đã gần năm giờ chiều. Cô phải về nấu cơm cho Gia Vũ.
“Xin lỗi Anh nha, hôm nay An bận xíu việc, hẹn hôm khác nha, An mời.”
Gương mặt Vân Anh xị xuống như trái bóng xì hơi:
“Buồn vậy.”
“An xin lỗi mà.” Bình An không muốn làm bạn mất hứng nhưng cô không còn cách nào khác.
“Được rồi, lần này thôi đấy.” Vân Anh hạ giọng: “Lần sau mời Anh không được nuốt lời đó.”
Bình An thở phào gật đầu chắc nịch.
Vân Anh liền nở nụ cười toe toét kéo tay Bình An ra về, trên đường không ngừng kể lại những chuyện thú vị của công ty khi cô vắng mặt.
Bình An đôi khi rất ganh tỵ với Vân Anh. Cô ước mình có thể vui vẻ, suy nghĩ đơn giản như Vân Anh thì hay biết mấy.
Sau khi chia tay Vân Anh, Bình An vội đi nhanh ra cổng. Bước chân sững lại, bên kia đường cô nhìn thấy Gia Vũ đứng tựa lưng vào ô tô bên cạnh là trưởng phòng Đào. Từ góc độ này cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Đào Ái Huân, ánh mắt nhìn anh lưu luyến không rời, tình cảm không hề có ý che dấu. Trước đây trong bữa tiệc Vân Anh từng nhắc qua việc Đào Ái Huân yêu anh. Lòng dâng lên nỗi buồn bực vô cớ. Ngày trước cô và anh còn quen nhau, xung quanh anh cũng có rất nhiều bóng hồng như vậy, hiện tại cô lấy tư cách gì để ghen.
Bình An toan bước đi, Đào Ái Huân tình cờ nhìn thấy, cô ta vẫy tay gọi lớn:
“Bình An.”
Bình An thấy lạ, cô và Đào Ái Huân chỉ gặp nhau mấy lần, chưa bao giờ ngồi với nhau nói chuyện tử tế, cô ta sao lại biết tên mình? Cô thở dài muốn tránh lại không thể tránh được rồi. Hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình thường, cô đi đến chỗ anh và Đào Ái Huân.
Gia Vũ nghe hai chữ Bình An phát ra từ miệng Đào Ái Huân, anh quay đầu, nhìn thấy cô vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt đi đến thì nhíu mày. Anh liếc Đào Ái Huân bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta cười cười, nụ cười như có như không.
“Chào chủ tịch, chào trưởng phòng Đào.” Lời nói ra miệng nghe rất dễ dàng nhưng có ai hay để nói ra mấy từ đó Bình An đã phải dùng hết sức lực cửa bản thân.
Gia Vũ nhìn Bình An lạnh nhạt.
Đào Ái Huân thân thiện:
“An khỏe chưa? Trong người nếu còn bệnh đừng nên ép bản thân mà nghỉ thêm đi nhé.”
Bình An không hiểu tại sao Đào Ái Huân đột nhiên tốt với cô như vậy. Theo phép lịch sự cô mỉm cười, lịch sự đáp:
“Cảm ơn trưởng phòng. Tôi khỏe rồi.”
“Để tôi đưa cô về.”
Bình An chưa kịp từ chối, giọng Gia Vũ vang lên.
“Không cần.” Gia Vũ ngắt lời: “Để tôi đưa cô ấy về.”
Bình An tròn mắt, biểu cảm kinh ngạc nhìn Gia Vũ. Cô không nghe lầm chứ?
“Đi thôi còn đứng thừ ra đó.” Gia Vũ mở cửa xe chui vào, không quên ném cho Bình An một câu nói.
Bình An vội chào Đào Ái Huân rồi bước nhanh đến xe Gia Vũ, nghĩ nghĩ rồi mở cửa xe ghế sau chui vào.
Gia Vũ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, anh nhíu mày buồn bực:
“Lên ghế trước ngồi.”
Bình An thừ một lúc lâu mới hiểu Gia Vũ đang nói gì, cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra ngoài, mở cửa trước chui vào. Cô thắt dây an toàn, len lén nhìn anh.
Gia Vũ hài lòng, khởi động xe, xe nhanh chóng lao vút trên đường.
Đào Ái Huân dõi mắt nhìn theo, ánh mắt ban đầu sửng sốt sau chuyển qua không cam tâm, cô ta xiết chặt bàn tay, ngón tay dài đâm vào lòng bàn tay đến in dấu, cô ta vẫn mảy may không để ý.
“Bình An cô có tư cách gì được hạnh phúc?” Đào Ái Huân căm phẫn.
***
Chiếc xe lao nhanh trên đường, nhà cửa, cây cối, xe cộ lướt dần qua lùi lại phiá sau. Đây không phải là đường về nhà Gia Vũ.
Bình An hỏi khẽ:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Gia Vũ đang tập trung lái xe, liếc mắt nhìn Bình An không đáp.
Bình An biết có hỏi thêm vẫn sẽ không nhận được câu trả lời. Cô đành ngậm miệng dõi mắt nhìn ra bên ngoài. Bầu trời về đêm, phố xá đã lên đèn, dòng người tấp nập lướt qua trái ngược vẻ yên tĩnh lạ thường trong xe. Từ lúc lên xe đến giờ, Gia Vũ luôn im lặng điều đó càng khiến cô lo lắng, không biết có chuyện gì sắp xảy ra, cô cứ cảm thấy hôm nay anh lạ lạ. len lén nhìn trộm anh. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn được gương mặt góc cạnh, nghiêm nghị, sóng mũi cao thẳng tấp, bờ môi hơi mím chặt, không biết anh đang nghĩ điều gì, thỉnh hoảng lông mày nhíu chặc lại. Cô chợt nhớ về buổi tối hôm qua, hai gò má lập tức ửng hồng. Cô xấu hổ, quay mặt đi.
Xe ô tô chạy thêm khoảng tầm năm phút thì dừng lại. Gia Vũ đánh tay lái, đậu sát lề đường. Anh quay đầu nhìn Bình An, nói ngắn gọn:
“Xuống xe, đứng đây đợi tôi.”
Bình An gật đầu, tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống.
Gia Vũ đậu xe ở bãi giữ xe, sải bước đi đến nơi Bình An đang đứng đợi. Khi cách cô khoảng tầm mấy mét anh đột nhiên sững lại. Cô vẫn giống như trước kia mỗi lần đợi anh đều giết thời gian bằng việc xoay tròn mũi giày. Trải qua bao năm thói quen xoay mũi giày vẫn chưa thay đổi, có chăng lòng người thay đổi mà thôi. Anh đã từng xem cô là mục tiêu để phấn đấu. Anh không ngừng nổ lực để tương lai cô được hạnh phúc, không cần lo đến cái ăn cái mặt. Anh học ngày học đêm, làm ngày làm đêm. Anh còn nhớ như in, tháng lương làm thêm đầu tiên chỉ vỏn vẹn vài trăm nghìn, anh hạnh phúc đến nỗi cả đêm không ngủ được, mua tặng cô sợi dây chuyền bằng bạc. Anh luôn cảm thấy cô quen anh rất thiệt thoài. Cô lại chưa từng oán thán. Anh cười khổ thở dài.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Gia Vũ, Bình An chợt xoay đầu. Anh đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối, bóng dáng ấy toát lên vẻ cô đơn, lạnh lẽo khiến tim cô như bị ai đó bóp nghét. Cô chậm chạp, từng bước từng bước đến gần chỗ anh.
“Đi thôi.” Đợi Bình An đến gần, Gia Vũ lạnh nhạt cất giọng.
Bình An được Gia Vũ đưa đến một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố và tất nhiên trung tâm này cũng là của công ty anh. Gia Vũ đi đến đâu đều thu hút anh nhìn của người khác đến đấy. Ngày trước cô lấy đó làm tự hào, nhìn bao ánh mắt ganh tỵ của đám con gái cô thấy rất vui, rất hãnh diện. Anh là của cô, mãi mãi chỉ thuộc về cô đáng tiếc hiện tại không phải. Tim cô nhói đau.
Gia Vũ đột nhiên nắm chặt cổ tay Bình An kéo đi, cô suýt mất thăng bằng, vội tăng tốc theo. Anh đưa cô đến tiệm đá quý, trang sức. Cô nhân viên đờ ra nhìn anh vài giây, cảm thấy anh rất quen nhưng nghĩ mãi không ra, vội cúi đầu miệng cười tiếp đón:
“Kính chào quý khách.”
Gia Vũ khá thờ ơ trước sự nồng nhiệt của cô nhân viên, anh kéo Bình An đến nơi bày dây chuyền.
“Lấy tôi cái này.” Gia Vũ chỉ vào sợi dây chuyền bạc, mặt khắc hình đôi cánh thiên thần làm bằng kim cương.
Cô nhân viên nhìn Bình An ánh mắt cực kì ngưỡng mộ:
“Anh thật tinh mắt, đây là mẫu mới ra trên thế giới chỉ có mười cái. Bạn gái anh đeo lên sẽ rất đẹp.”
Khóe môi cong lên, Gia Vũ nhận lấy sợi dây chuyền, anh xoay người Bình An lại đứng đối diện, một tay vuốt tóc cô ra một bên, anh cúi người đeo sợi dây chuyền lên cổ. Anh hài lòng, chỉnh lại tóc cho cô. Xoay người nói với cô nhân viên.
“Thanh toán giúp tôi.” Gia Vũ rút ví lấy thẻ đưa đến trước mặt cô nhân viên, cô ta vội vàng cầm lấy.
“Không cần đâu.” Bình An níu tay áo Gia Vũ, lắc đầu ngăn cản, sợi dây chuyền mắc như vậy cô không thể nhận được.
“Vậy?” Cô nhân viên bối rối nhìn Gia Vũ.