Về thời gian Hoàng Hiểu Giai tử vong, Hạ Nhạc Thiên không cần suy nghĩ đã trực tiếp trả lời: "Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng khoảng 12 giờ 15 phút, ba phút sau tử vong biến mất."
Tuy không tận mắt nhìn thấy Hoàng Hiểu Giai chết đi, nhưng Hạ Nhạc Thiên chứng kiến Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng và biến mất, cơ bản có thể kết luận cô đã chết.
Phùng Thành Thư nghe Hạ Nhạc Thiên nói xong, trong lòng lại trở nên chần chừ do dự.
Thời gian Hoàng Hiểu Giai tử vong sớm hơn thời gian hắn bị kéo vào ác mộng, hơn nữa Hoàng Hiểu Giai đã tử vong, nhưng ác quỷ trong mơ của hắn vẫn còn sống.
Điều này khiến Phùng Thành Thư nghĩ đến hai suy đoán, một là thời gian trong mơ của mỗi người không giống nhau.
Hai là...... Lệ quỷ suy yếu trong ác mộng của hắn, không phải Hoàng Hiểu Giai.
Nhưng mặc kệ là suy đoán nào, trước mắt quan trọng nhất là biết rõ đêm nay Từ Thiên Ninh đã mơ thấy gì.
Bùi Anh lôi Phùng Thành Thư còn đang đắm chìm trong suy nghĩ ra, hỏi: "Anh phát hiện manh mối gì sao?"
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang theo ý chắc chắn.
Phùng Thành Thư giật thót trong lòng, cuối cùng nói: "Không biết có tính là manh mối không, thời gian Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng, sớm hơn 40 phút so với tôi."
Bùi Anh nhìn qua Từ Thiên Ninh, "Từ Thiên Ninh, anh có nhớ mình bị kéo vào ác mộng khi nào không?"
Từ Thiên Ninh bị điểm danh sợ hãi ngẩng đầu, theo bản năng lại nhìn qua Phùng Thành Thư, sau đó vội vàng cúi đầu, hoảng loạn nói: "Tôi, tôi không nhớ rõ."
Mọi người đều suy tư.
Rốt cuộc Từ Thiên Ninh đã thấy gì trong ác mộng, sao lại sợ Phùng Thành Thư như vậy?
Phùng Thành Thư âm trầm nói: "Từ Thiên Ninh, rốt cuộc anh thấy gì trong mộng?"
Từ Thiên Ninh run bắn lê, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tôi thật sự không thấy gì cả."
Giải thích là che giấu, mà phản ứng của Từ Thiên Ninh càng khiến mọi người nghi ngờ.
Hạ Nhạc Thiên đứng ra, nói: "Để tôi và Từ Thiên Ninh nói chuyện riêng đi."
Phùng Thành Thư dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng hắn lại không có biện pháp ép buộc Từ Thiên Ninh nói ra cảnh trong mơ, cũng như hắn đang cố tình che giấu bí mật mình bị lệ quỷ điều khiển.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng.
"Nếu như vậy, không bằng chúng ta thành thật khai hết mọi chuyện đi, cố tình giấu giếm sẽ chỉ làm mọi người chết ở chỗ này." Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay, đưa ra một biện pháp.
Phùng Thành Thư căng thẳng trong lòng.
Quả nhiên, Da Da Hạ đã phát hiện.
Hắn tự hỏi mình có nên nói ra cảnh tượng trong mơ hay không, nhưng chuyện hắn biến thành con rối của lệ quỷ vẫn làm hắn kiêng kị và sợ hãi.
"Muốn tôi nói ra cũng được, nhưng tốt nhất là các người phải thuyết phục Từ Thiên Ninh nói ra." Phùng Thành Thư nói.
Mọi người nhìn về phía Từ Thiên Ninh.
Sắc mặt Từ Thiên Ninh trắng bệch, liều mạng lắc đầu, "Không, tôi không thể......"
Bùi Anh nói: "Tôi không biết anh nhìn thấy gì trong mộng, nhưng anh đừng quên, nếu chúng ta không mau tìm ra đường sống, mọi người đều bị Mộng Quỷ kéo vào ác mộng giết chết."
Từ Thiên Ninh lại run lên, không biết nghĩ gì trong đầu, gian nan nói: "Tôi, tôi biết rồi."
*****