Căn cứ vào ác mộng mà lúc còn sống Hoàng Hiểu Giai đã miêu tả, cùng với nội dung hai ngày Phùng Thành Thư mơ thấy, có vẻ như ác mộng mà mỗi người chơi gặp phải đều không giống nhau.
Hoàng Hiểu Giai mơ thấy có một con quỷ muốn xông vào phòng cô, nó dùng hết ba ngày mới từ ngoài cửa đi tới trước giường, sau đó giết chết cô.
Mà Phùng Thành Thư phải nghĩ cách quay đầu nhìn trong ba ngày, có lẽ chỉ cần nhìn thấy mặt con quỷ kia là có thể tránh được cơ hội giết người này.
Nhưng vấn đề là, trong mơ Phùng Thành Thư không thể nhúc nhích được.
"Đây là ác mộng mà tôi gặp mơ thấy." Phùng Thành Thư hoà hoãn cảm xúc, sau đó nhìn về phía Từ Thiên Ninh, ánh mắt có chút nghiền ngẫm khó hiểu, hỏi: "Không biết...... Anh đã mơ thấy gì?"
Hắn có cảm giác Từ Thiên Ninh hơi sợ mình, mà điều này lại khiến hắn có cảm giác lo lắng.
Từ Thiên Ninh run bắn lên, vẻ mặt trở nên cứng đờ, hắn theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và cầu xin giúp đỡ.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa nói chuyện, Phùng Thành Thư đã mở miệng: "Làm sao? Anh như vậy là không dám nói trước mặt tôi sao?"
Từ Thiên Ninh sợ đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay: "Tôi không có, tôi chỉ là...... Tôi chỉ là không biết nên nói như thế nào."
"Vậy anh mau nói đi. Tôi cũng muốn nghe thử anh đã thấy gì trong ác mộng." Phùng Thành Thư nhìn chằm chằm Từ Thiên Ninh.
Máu trên mặt Từ Thiên Ninh nháy mắt bị rút sạch, sợ hãi run rẩy cả người.
Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên mở lời: "Không thì vậy đi, để tôi và Từ Thiên Ninh nói chuyện riêng thì sao?"
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên rất bình tĩnh, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ cái gì, trong lòng Phùng Thành Thư không khỏi kiêng kị, lắc đầu: "Tôi không đồng ý, tôi và Trần Anh đều có quyền biết về manh mối đường sống."
Bùi Anh nhìn qua: "Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, trạng thái này của Từ Thiên Ninh vốn không thể mở miệng được."
Phùng Thành Thư cắn răng, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Trên thực tế, hắn quả thật cố ý che giấu một phần cảnh trong mơ, nhưng sau lưng hắn có quỷ nhìn chằm chằm là sự thật.
Tối ngày đầu tiên, hắn mơ thấy mình trở thành con rối của lệ quỷ, điên cuồng phá cửa muốn xông vào phòng.
Sau đó cúi xuống nhìn qua khe cửa, thấy một con quỷ suy yếu nằm trên giường.
Cảnh tượng này giống hệt ác mình mà Hoàng Hiểu Giai mơ thấy trong ngày đầu tiên.
Điều này làm hắn có chút nghi ngờ ác mộng của hai người có lẽ có mối liên hệ nào đó không biết tên, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thể nói lệ quỷ nằm trên giường chính là Hoàng Hiểu Giai được.
Nghĩ đến đây, Phùng Thành Thư nhanh chóng hoàn hồn hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Có một việc tôi muốn hỏi ngài."
Hạ Nhạc Thiên nhàn nhạt nhìn Phùng Thành Thư, "Chuyện gì?"
Hai người đều cố ý vô tình bỏ qua Từ Thiên Ninh đang muốn hạ thấp cảm giác tồn tại.
"Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng khi nào, thời gian tử vong là mấy giờ?"
Hai vấn đề này có thể giúp hắn xác nhận lệ quỷ nằm trên giường rốt cuộc có phải là Hoàng Hiểu Giai hay không.
Tuy nói lệ quỷ là Hoàng Hiểu Giai thì có chút hoang đường, người chơi là người chơi, lệ quỷ là lệ quỷ, hắn không biết vì sao Hoàng Hiểu Giai lại trở thành lệ quỷ trong ác mộng của hắn.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì điều này cũng không phải không có khả năng.
Chẳng phải hắn cũng đã trải qua tình huống khó có thể giải thích giống vậy hay sao, tuy trong ác mộng hắn là con người, nhưng khi bị lệ quỷ điều khiển cơ thể, hắn lại có được sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đây vẫn chưa thể kết luận, nguyên nhân quan trọng nhất là ác mộng ngày hôm sau của hắn lại giống hệt cảnh tượng mà Hoàng Hiểu Giai mơ thấy vào ngày thứ hai.
Trong ác mộng, Hoàng Hiểu Giai đã thấy con quỷ kia mở cửa ra, sau đó cầm dao chuẩn bị đâm chết cô ta, ngay sau đó cô ta tỉnh lại.
Mà hắn cũng mơ thấy con quỷ kia điều khiển cơ thể của mình mở cửa, đồng thời trong tay đột nhiên hiện ra một con dao sắc nhọn, sau đó hắn lại bị khống chế đi về phía trước, giơ con dao lên chuẩn bị đâm vào cơ thể lệ quỷ trên giường.
Ngay thời điểm mấu chốt này, hắn lại cảm nhận được ánh mắt như kim châm phía sau lưng, làm hắn tóc gáy hắn dựng đứng.
Một giây sau -- ác mộng đột nhiên kết thúc.
Trùng hợp kiểu này, nếu nói lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, nhưng liên tục trùng hợp hai lần, hơn nữa chi tiết càng lúc càng giống nhau, hắn không thể không nghĩ sâu xa.
*****