Vì Hoàng Quân bẩm báo với Thành hoàng đế là Bích U là trẻ mồ côi nên trước ngày thành thân Thành hoàng đế cho nàng vào ở phủ tướng quân là nhà ca ca ruột của Thục phi nương nương.
– Nàng cố gắng chịu một đêm thôi, rồi ngày mai sẽ vào cung – Hoàng Quân nắm tay nàng, chàng sợ ở đó mọi người không đối xử tốt với nàng, đặc biệt là mợ của chàng, vì bà ta luôn mong muốn cháu gái của bà ta được ngồi lên ghế thất vương phi nên bà ta đối xử tốt với nàng thì mới là lạ đó?
– Chàng yên tâm, thiếp không buồn đâu – Bích U an ủi chàng, nhìn chàng khẩn trương mà lòng nàng ngọt như được ăn mật.
– Không được, ta phải xin với mẫu phi cho Thúy Bình hoặc Thúy Ngọc đi theo nàng – Chàng vẫn chưa yên tâm nên lầm bầm lầu bầu.
– Được rồi mà – Bích U buồn cười, nàng đến ở phủ tướng quân chứ không phải đi vào hang sói mà người này lại khẩn trương vậy chứ?
**********
Khi Bích U đến phủ tướng quân thì mọi người trong phủ đều chào đón, thất vương phi xuất giá từ phủ tướng quân thì thật vinh hạnh cho họ mà, nhưng chỉ riêng hai người vẫn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét nàng đó là phu nhân tướng quân và cháu gái của bà ta là Ngọc Lan.
Không phải chỉ có nhan sắc một chút thôi sao, đúng là đồ hồ ly tinh? Bây giờ ngôi vị thất vương phi đã có chủ nên họ lại muốn đánh chủ ý lên vị trí trắc phi của chàng, phải biết rằng bây giờ hoàng thượng sủng ái nhất là thất vương gia này, như vậy thì Ngọc Lan được gả cho chàng thì nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, không phải sao?
…
Hôm nay là ngày đại hôn của Thất vương gia và Tam vương gia, trong cung là một mảnh vui mừng nhưng tâm trạng của hai tân nương thì đối lập nhau, một người thì vui mừng, hạnh phúc, còn một người thì chỉ có tức giận và không cam lòng.
Khi buổi lễ kết thúc thì Bích U cảm thấy mình sắp ngất xỉu vì đói, từ sáng đến giờ nàng chưa được ăn gì cả, chỉ cầm một quả táo dự báo bình an, hạnh phúc cả đời nên không thể ăn.
Cũng may là phu quân tốt của nàng hình như nghe được tiếng lòng của nàng nên vào nhanh, hai người uống rượu hợp cẩn, nhìn Bích U ăn uống không có hình tượng mà Hoàng Quân nhịn không được nên nhắc nhở:
– Nàng ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đó, không ai tranh với nàng đâu – Rồi chàng cưng chìu lau đi vết mỡ trên khóe miệng của nàng.
– Thiếp rất đói đó Quân ca ca – Nàng làm nũng.
– Nàng gọi ta là gì?
– Thì là Quân ca ca nha – Giọng nàng hơi khó hiểu.
– Nàng phải sửa lại gọi là phu quân đi, nào, gọi phu quân đi – Chàng yêu cầu, chàng tưởng tượng lúc nàng làm nũng gọi phu quân thì sẽ đáng yêu đến cỡ nào!
– Phu quân – Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, ai ngờ chàng vẫn lắc đầu không đồng ý nên nàng kêu lớn hơn một tí.
Khi nghe cái miệng nhỏ nhắn của nàng kêu hai tiếng phu quân thì chàng thật hạnh phúc, chàng hôn nàng say đắm, rồi từ từ, lưng nàng chạm vào giường, đêm nay thật đẹp…
Hư! Không cần phá hư chuyện tốt của phu thê nhà người ta, đến ánh trăng mà của xấu hổ núp trong đám mây mất rồi!
…
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy thấy mình được chàng ôm vào lòng nên mỉm cười hạnh phúc, bỗng nàng nhớ đến phụ thân, không biết ông có khỏe không, nàng không thể chăm sóc cho ông được nên ánh mắt của nàng bất giác bị phủ một tầng hơi nước.
Khi Hoàng Quân mở mắt ra thì thấy ánh mắt ngập nước của nương tử nhà mình thì hoảng hốt nói:
– Nàng đau ở đâu sao, để ta cho người gọi thái y.
– Thiếp không sao, chỉ là hơi nhớ phụ thân thôi, không biết ông có khỏe không, “hic…” – Nàng nghẹn ngào.
– Nàng đừng buồn, chắc là ông rất khỏe – Chàng ôm nàng vào lòng và an ủi, bỗng chàng nhớ đến chuyện gì đó nên nói:
– Để ta xin với phụ hoàng đi Đại Chiêu thăm phụ thân nàng, đừng buồn nữa nhé!
– Không được, như vậy phụ hoàng biết thân phận của thiếp, thì sẽ liên lụy đến chàng – Nàng ngăn cản.
– Nàng đừng suy nghĩ cho ta nhiều như vậy, làm ta cảm thấy thật có lỗi – Trong tâm chàng đau đớn một trận, nha đầu ngốc này luôn suy nghĩ vì người khác mà bỏ qua chính mình, chẳng lẽ khi còn ở nhà, nàng cũng sống như vậy sao?
– Thiếp nghĩ phụ thân mà biết thiếp hạnh phúc thế này thì ông sẽ rất vui nên thiếp sẽ sống thật hạnh phúc với chàng – Bích U mỉm cười vui vẻ.
Hoàng Quân mỉm cười, gật đầu đồng ý và tự hứa rằng sẽ luôn yêu chìu nàng.
Khi cung nữ vào chuẩn bị hầu hạ họ thì Hoàng Quân ngăn lại và tự tay mặc quần áo cho Bích U, rồi còn quấn cho nàng một kiểu tóc thật đẹp nữa chứ làm cho các cung nữ đều cảm thán rằng vương gia rất sủng ái vương phi.
Bích U nhìn kiểu tóc mới, ừm, phu quân quấn thật là đẹp, trong lòng nàng vô cùng hạnh phúc.
– Này, có phải trước kia chàng cũng đối xử như thế này với các cô gái không – Nàng nói đùa nhưng nàng biết với tính tình này củ chàng thì khả năng này là hơi bị khó!
– Không có đâu nhé, chỉ có nương tử yêu quý của ta mới được đối xử như thế này thôi – Chàng lập tức thanh minh, đùa à, nếu như nương tử thân yêu hiểu lầm thì cuộc sống của chàng sẽ rất khổ sở đó!
Nhưng chàng nhìn thấy cái gì thế này, đó là ánh mắt đầy ý đùa giỡn của nàng thì mới biết mình bị đùa nhưng trong lòng chàng cũng vui vẻ, vì nàng hỏi như vậy thì chứng tỏ nàng rất yêu mình đúng không?
Nếu như Bích U mà biết suy nghĩ lúc này của chàng thì sẽ tặng cho chàng một ánh mắt là “chàng thật tự kỉ”.
Hai người vui đùa ầm ĩ một lát rồi đến cung của Thục phi nương nương dâng trà bây giờ họ rất vui mừng vì Thục phi có thể nhận được ly trà này.