Lúc này Chu Thiệu Kỳ nghiêm túc nhìn Tiêu Lạc, Tiêu Lạc cũng quật cường giằng co cùng hắn.
"Vì sao không ăn cơm?" - Chu Thiệu Kỳ lạnh lùng nói, Tiêu Lạc biết hắn giận rồi.
"Không muốn ăn." - Tiêu Lạc bĩu bĩu môi, anh muốn đấu tranh, đấu tranh để không phải ăn cơm.
Chu Thiệu Kỳ nhìn một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, đau đầu không thôi. Đây là lần thứ ba trong ngày Tiêu Lạc không chịu ăn cơm, cơm sáng cơm trưa còn dỗ được, cơm chiều nhất quyết không ăn, dì Trương không còn cách nào khác, đành gọi điện cho hắn xin giúp đỡ.
"Không muốn ăn? Đống đồ ăn vặt kia ngon không?" - Chu Thiệu Kỳ đột nhiên to tiếng, Tiêu Lạc bị dọa giật bắn người, con ngươi lại như bị nhúng qua hồ nước, ầng ậc đầy nước.
Khuôn mặt nhỏ méo xệch xuống: "Em trai mắng anh! Anh không muốn ăn cơm! Không bao giờ chơi với em nữa, hu hu hu..."
Thấy nước mắt, kiên định trong lòng Chu Thiệu Kỳ bắt đầu lung lay, nhưng hắn vẫn phải nhẫn tâm: "Anh nhìn lại anh đi, ăn ít như thế, bây giờ gầy đến mức nào rồi? Em không chỉ mắng anh đâu, em còn muốn đánh anh đấy!"
Em trai giận thật rồi, Tiêu Lạc ngừng khóc, đây là lần đầu tiên em trai hung dữ với anh. Tiêu Lạc đau lòng nhích lên đòi ôm, Chu Thiệu Kỳ không đẩy anh ra, hắn bế anh ngồi lên đùi mình, giọng điệu không còn lạnh lùng nữa: "Có ăn cơm không?"
Tiêu Lạc dùng miệng cọ miệng hắn, dùng cách liếm láp môi Chu Thiệu Kỳ để lấy lòng, trong giọng mang theo chút nức nở: "Có ăn."
Chu Thiệu Kỳ nói dì Trương hâm nóng cơm, chậm rãi đút từng chút cho Tiêu Lạc, Tiêu Lạc cũng ngoan ngoãn ăn hết, nhưng lúc nhai cơm cực kỳ cực kỳ khó khăn.
Cuối cùng Tiêu Lạc không nhịn được nữa, đột nhiên đẩy Chu Thiệu Kỳ ra, quay sang một bên bàn ăn nôn sạch những thứ anh vừa nuốt vào bụng.
Chu Thiệu Kỳ phản ứng nhanh, lập tức hô to: "Dì Trương, mau gọi bác sĩ! Mau lên!"
Tiêu Lạc nôn xong khó chịu cực kỳ, anh được Chu Thiệu Kỳ bế vào phòng ngủ. Mặc dù trong lòng lo lắng khẩn trương nhưng hành động của hắn không hề hoảng loạn, nhanh chóng lấy khăn ướt lau mặt cho Tiêu Lạc, rồi rót cốc nước ấm cho anh uống.
Tiêu Lạc đỡ hơn rồi, nhìn Chu Thiệu Kỳ bị mình doạ đến mức toát hết mồ hôi: "Không sao đâu em trai, bé cưng nôn xong là thoải mái rồi."
Chu Thiệu Kỳ ảo não không thôi, nếu đứa nhỏ không muốn ăn thì không cần ăn, đáng lẽ hắn không nên ép buộc anh.
Bác sĩ gia đình tới rất nhanh, kiểm tra một loạt rồi đưa ra kết luận: Không có gì đáng lo, Tiêu Lạc mang thai, chú ý sinh hoạt ăn uống là được.
Nghe không có gì đáng lo, Chu Thiệu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại ngơ ngẩn.
Khoan đã, Tiêu Lạc mang thai?! Hắn sắp làm ba ba?!
——————
Chu Đình Thịnh đang nghịch đống quần áo trẻ con, ông sắp có chắt rồi, đến giờ vẫn không tin được là thằng cháu trai của mình cực kỳ bình tĩnh nói với ông: "Ông nội, cháu có con."
Chu Đình thịnh còn hỏi cô gái kia là ai, không ngờ người mang thai lại là thằng nhóc Lạc Lạc, đến khi cả nhà hiểu rõ chuyện liền giận sôi máu.
"Ba, ba cũng đừng giận, sắp có chắt rồi mà sao còn như trẻ con thế làm gì." - Mẹ Chu Thiệu Kỳ cười trêu ông, tất cả chỗ quần áo này đều do bà mua, không biết cháu mình là trai hay gái, bà cứ mua rất nhiều đồ để đó.
Chu Đình Thịnh hừ hừ vài tiếng, tiếp tục sờ sờ đống quần áo bé xíu.
Mẹ Chu đã bắt đầu ảo tưởng cảnh được ôm cháu nội: "Không biết là con trai hay con gái nhỉ? Nếu là con gái thì tốt, nhìn xinh xắn ngoan ngoãn biết bao. Ngày trước lúc con có Thiệu Kỳ còn tưởng là con gái, không ngờ lại là con trai, bây giờ nghĩ lại vẫn hối hận."
Chu Kiến Phong ngồi một bên đọc báo, hai lỗ tai vẫn hướng về phía bên này. Nhưng ông thấy con gái cũng tốt, ngoan hơn con trai nhiều!
Tiêu Lạc có thai được một tháng, Chu Thiệu Kỳ đã vội dỗ dành lôi kéo người ta kết hôn. Mặc dù kết hôn vội vàng nhưng hắn vẫn tổ chức rất long trọng, mời người trong gia tộc và vài anh em thân thiết. Người bên ngoài chỉ biết Chu tổng mới lên chức đã kết hôn nhưng không ai biết cô dâu là ai, mà người có thể kết hôn cùng cậu chủ họ Chu chắc chắn phải là người khí chất hơn người, đẹp như tiên nữ.
Lúc này bé ngốc đã mang thai bốn tháng, bụng dần lộ ra, anh đang trần truồng nằm trên giường với Chu Thiệu Kỳ.
Từ khi Tiêu Lạc mang thai, Chu Thiệu Kỳ thích nhất là dán tai lên bụng anh nghe động tĩnh của con, lần nào Tiêu Lạc cũng nhìn hắn đến mức ngủ quên, hắn vẫn còn nghe bụng anh.
"Em trai ơi, bao giờ em bé mới chịu ra? Bé cưng giữ em bé mệt mỏi lắm á." - Tiêu Lạc chu miệng oán giận, có em bé rồi, tất cả đồ ăn vặt yêu thích của anh đều bị cấm, buổi tối cũng ngủ không ngon, trong bụng có thêm một cục thịt làm anh không thể chạy trong nhà được nữa.
Chu Thiệu Kỳ liếm liếm vành tai anh: "Ừm, còn khoảng 5 tháng nữa."
Chu Thiệu Kỳ cũng phải khổ sở nhẫn nhịn, lúc trước hắn đắm chìm trong sung sướng vì được lên chức, nhưng buổi tối không thể thoải mái vợ ứ ừ một trận, bác sĩ còn nhấn mạnh không được làm chuyện thân mật trong ba tháng đầu. Dù sao bây giờ cũng được bốn tháng rồi, cuối cùng hắn cũng có thể làm một trận cho đã.
"Bé yêu, em không nhịn được nữa, em muốn vào, nếu không thoải mái thì nói với em."
Tiêu Lạc đỏ mặt ôm lấy cổ Chu Thiệu Kỳ, ngồi vững người, anh dán đóa hoa lên hắn, mấp máy miệng: "Vào... Vào đi."
Vì trong bụng còn có em bé, Chu Thiệu Kỳ rất nhẹ nhàng, đợi đến khi hắn hoàn toàn vào trong cơ thể của Tiêu Lạc, anh đã sướng bắn một lần.
Chu Thiệu Kỳ nâng mông Tiêu Lạc lên, nhẹ nhàng đâm vào rút ra, hắn biết cách khống chế bản thân, tuyệt đối không để Tiêu Lạc bị thương, mỗi một nơi thịt mềm đều được hắn yêu thương chăm sóc, Tiêu Lạc thoải mái rên rỉ.
"Ưm... Hức... Aaa... Nhanh, nhanh lên đi..."
Tiêu Lạc bị tra tấn sắp điên rồi, mặc dù dịu dàng thế này khiến anh rất rất thoải mái, nhưng sâu trong cơ thể dường như khát vọng cái gì đó, anh vô thức thúc giục Chu Thiệu Kỳ theo bản năng.
Cảm nhận được hắn đâm đến nơi sâu tít trong huyệt thịt mềm yếu, Tiêu Lạc lập tức thét chói tai không muốn: "Em bé! Em bé sẽ bị thương!"
Chu Thiệu Kỳ dỗ anh, nói không đâu, Tiêu Lạc vẫn lắc đầu không chịu, Chu Thiệu Kỳ đành để ý tráng khỏi nơi đó, tầm mắt chuyển sang đầu nhũ mềm mại của anh.
"Bé yêu, bao giờ chỗ này có sữa đừng cho em bé uống được không?" - Chu Thiệu Kỳ biến thái muốn cướp lấy sữa mẹ của con, hắn tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào chạm vào ngực Tiêu Lạc, kể cả con ruột của hắn cũng không được.
Tiêu Lạc bị liếm vừa ngứa vừa sướng, thoải mái nheo mắt: "Ừa, cho em trai ăn hết, đút cho em trai ăn."
Chu Thiệu Kỳ thỏa mãn đưa đẩy hơn chục phút mới chịu bắn vào trong Tiêu Lạc, hai người ôm nhau thở hổn hển, một lát sau Tiêu Lạc đã ngủ say.
Tiêu Lạc là thiên sứ lưu lạc nhân gian, thượng đế đóng cho anh một cánh cửa sổ mỹ lệ, đáng tiếc Chu Thiệu Kỳ không cẩn thận phá cửa mà vào, lặng lẽ xâm chiếm tất cả của anh.
"Tiêu Lạc, em sẽ mãi mãi yêu anh."