Chu Thiệu Kỳ tiếp quản công ty hơn một tháng, đã không còn sứt đầu mẻ trán như khi mới bắt đầu nữa. Bây giờ hắn như cá gặp nước, ngày nào cũng tan làm đúng giờ, cuối tuần còn có hai ngày nghỉ đi chơi với em bé nhà mình.
Hôm nay, hắn vẫn về đến nhà lúc 6 giờ như mọi ngày, nhưng trong nhà cứ thấy là lạ chỗ nào đó. Hắn liếc mắt một cái đã thấy đứa nhỏ nằm cuộn người nức nở trên sofa.
Chu Thiệu Kỳ vội vàng đi đến: "Cục cưng, sao lại khóc?"
Tiêu Lạc vừa thấy Chu Thiệu Kỳ đã khóc gào to hơn, còn hét lên: "Em trai không thích anh! Em không thương bé cưng!"
!!!
Chu Thiệu Kỳ nghe mà phát ngốc, sao hắn lại không thích không thương bé cưng được?!
Nguyên nhân chuyện này phải nhắc đến việc Tiêu Lạc xem phim buổi chiều, ban đầu anh định xem phim hoạt hình, nhưng không hiểu vì sao phim hoạt hình lại biến thành phim truyền hình.
Trong phim, nam chính trách mắng nữ chính đã kết hôn nhiều năm mà không sinh được con, nam chính còn dắt tiểu tam và con của ả đến trước mắt nữ chính thị uy, còn nói rằng không thích nữ chính từ lâu lắm rồi.
Tiêu Lạc xem phim không chớp mắt, trong cái đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc dì Trương mang trái cây ra cho anh, nhìn Tiêu Lạc rầu rĩ, dì thấy không ổn lắm: "Cậu Lạc, sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Tiêu Lạc lắc đầu, trong nháy mắt dì Trương thấy hai mắt Tiêu Lạc ứa đầy nước, muốn rơi mà không rơi xuống được.
"Dì Trương ơi, người đàn ông trong TV ghét cô gái không sinh được con, không cần cô gái nữa, cô gái này đáng thương quá. Có phải là phải có em bé thì người đàn ông mới thích cô gái nữa không?"
Trương mụ bị hỏi sửng sốt, không hiểu gì cả, dì chỉ đành nói: "Chắc là vậy, con cái là kết tinh tình yêu của hai người mà, có con rồi cuộc sống của họ có lẽ sẽ càng hạnh phúc viên mãn hơn." – Nhưng chuyện con cái không liên quan đến cuộc tình của hai người đàn ông, dì không nói câu này, dì không thể nói lời thô tục trước mặt cậu Lạc.
Đứa nhỏ nghe xong như quả bóng xẹp, ngã ụp vào sofa. Dì Trương hơi lo lắng nhưng chỉ nghĩ rằng cậu đang thương xót cho cô gái trong phim, không quản cậu nữa.
Vì thế, Tiêu Lạc nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng trút hết cơn giận lên người Chu Thiệu Kỳ. Không có em bé, em trai sẽ không thương anh nữa, sẽ không đút cơm cho anh ăn nữa, sẽ không dắt anh ra ngoài chơi nữa, em trai còn dắt một cô gái lạ và con của cô ta đến cười nhạo anh, Tiêu Lạc càng nghĩ càng muốn khóc.
Anh ngồi trong bồn tắm, cúi thấp đầu, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra. Chu Thiệu Kỳ ngồi phía sau không nhìn thấy, hắn đang giúp anh gội đầu.
Tiêu Lạc bóp bóp ngón tay, cuối cùng như hạ quyết tâm quay người đối mặt với Chu Thiệu Kỳ.
" Cục cưng làm sao thế?"
Chu Thiệu Kỳ không biết vì sao hôm nay Tiêu Lạc lại khóc lóc giận dỗi, hỏi gì anh cũng không chịu nói, hắn hỏi dì Trương cũng không nhận được câu trả lời.
"Anh phải sinh em bé cho em trai!" – Tiêu Lạc nhìn thẳng Chu Thiệu Kỳ, vô cùng kiên định.
Chu Thiệu Kỳ kinh ngạc: "Em bé gì cơ?"
Tiêu Lạc không nhìn hắn, nhẹ nhàng leo lên người hắn, nhỏ giọng nói: "Anh sinh em bé cho em trai, em đừng tìm người khác sinh hộ được không?"
Hóa ra là lo lắng cái này. Chu Thiệu Kỳ bất đắc dĩ bật cười. Hắn từng đưa Tiêu Lạc đi kiểm tra tổng quát, anh có hai bộ phận sinh dục, cũng có tử cung, đương nhiên có thể mang thai, nhưng khi Tiêu Lạc biết mình có thể mang thai thì nói không muốn sinh, bởi vì anh sợ đứa bé sẽ cướp mất tình yêu Chu Thiệu Kỳ dành cho anh. Thế nên, nếu Chu Thiệu Kỳ không mang bao sẽ cẩn thận bắn ra ngoài, không hiểu sao hôm nay anh lại muốn sinh con?
Chu Thiệu Kỳ nhẹ nhàng vuốt lưng anh: "Cục cưng thực sự đồng ý hả? Không sinh con cũng được mà, chỉ cần anh thích là được."
Tiêu Lạc cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh, chóp mũi hơi hồng hồng: "Muốn sinh em bé."
Con ngươi Chu Thiệu Kỳ tối sầm lại, hắn nhẹ nhàng bế anh lên, cấp tốc xả sạch bọt trên người hai người, rút khăn lau sạch sẽ, chân dài bước mấy bước đã ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Lạc được đặt nhẹ nhàng trên chiếc giường lớn mềm mại, anh nhìn Chu Thiệu Kỳ ở phía trên, đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên làm chuyện thân mật mà.
Tiêu Lạc hơi hơi quay mặt đi, rồi lại lén liếc mắt nhìn trộm Chu Thiệu Kỳ, em trai rất đẹp, còn đẹp hơn mấy người trên TV nữa, Tiêu Lạc dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đang điên cuồng nhảy lên bùm bùm.
Chu Thiệu Kỳ đang lau tóc, tầm mắt bị tóc mái ướt ngăn trở, nửa người ở trần vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm, dường như hắn cũng nghe thấy tiếng tim đập của người kia.
Hắn dán tai vào ngực Tiêu Lạc, nghe càng rõ ràng: "Vì sao tim cục cưng lại đập nhanh thế hửm? Ngại ngùng sao?"
Tiêu Lạc đúng là ngại ngùng, dùng hai bàn tay che kín mặt, nhưng vẫn để lại khe hở nhìn lén Chu Thiệu Kỳ: "Không, không có."
Chu Thiệu Kỳ sung sướng nhướn mày, bắt đầu hôn môi Tiêu Lạc, đợi đến khi Tiêu Lạc sắp hô hấp không thông mới chuyển sang hôn trán anh, dời xuống hôn lên da thịt anh, để lại mấy dấu dâu tây trên cần cổ trắng.
"Bé yêu thật nhiều nước."
Chu Thiệu Kỳ hôn lướt qua bụng Tiêu Lạc.
"A! Không, không cần!" - Tiêu Lạc đột nhiên cong người, nhìn thấy Chu Thiệu Kỳ chôn đầu ở giữa hai chân mình.
Khoái cảm cực độ khiến Tiêu Lạc rùng mình, bụng dưới cũng co rụt lại, hai đùi ép chặt đầu Chu Thiệu Kỳ, nước mắt sinh lý chảy ra.
Chu Thiệu Kỳ cũng nhịn không được nữa, hắn túm lấy hai cổ chân mảnh khảnh của Tiêu Lạc, cắm một phát đến tận gốc rễ.
Cắm vào hoàn toàn, cả hai người đồng loạt thở phào, Tiêu Lạc nắm chặt chăn đệm bên dưới, Chu Thiệu Kỳ dần dần đánh đưa.
"Aaa! Em trai, chậm thôi..."
Tiêu Lạc bị Chu Thiệu Kỳ lật người nằm úp sấp, hai cánh tay không có sức lực chống đỡ khiến nửa người trên của anh gần như nằm đè trên giường.
Nhắm ngay miệng huyệt, Chu Thiệu Kỳ dùng sức đâm trọn cả cây vào, Tiêu Lạc thét chói tai điên cuồng run rẩy.
Chu Thiệu Kỳ cảm giác được một nơi cực kỳ mềm mại nằm sâu bên trong vách thịt yếu ớt, hắn tập trung đâm vào nơi đó. Tiêu Lạc không chịu nổi khoái cảm trí mạng như thế, cong người ngồi dậy, lưng anh kề sát ngực hắn.
Tiêu Lạc sợ hãi dùng tay đẩy đẩy Chu Thiệu Kỳ, muốn đẩy hắn lui ra ngoài: "Không muốn đâu em trai, nơi đó kỳ lạ quá, hu hu hu, đừng mà..."
Chu Thiệu Kỳ bị tình dục làm đỏ mắt, túm chặt eo Tiêu Lạc liên tục đâm thật sâu.
Sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.
Tiêu Lạc thất thần há miệng, hai mắt mê ly, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, rơi trên bầu ngực mềm nõn.
Tiêu Lạc bị ôm thay đổi mấy tư thế, ngoài rên rỉ động tình ra anh không còn sức làm bất cứ thứ gì nữa.
Quá nửa đêm, cuối cùng Tiêu Lạc cũng được tha, bụng nhỏ bị bắn phồng lên một khối nho nhỏ, Chu Thiệu Kỳ hài lòng nhìn miệng huyệt khẩu ướt đẫm, bên trong đều là tinh dịch của hắn. Hắn ngậm lấy đầu vú Tiêu Lạc, một lát sau Tiêu Lạc mệt mỏi ngủ say.
Có lẽ em bé đã bắt đầu nảy mầm trong bụng rồi.