Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 35: Quan tâm



Lâm Như sau đó rời khỏi đài truyền hình Tinh Quang đi đến siêu thị mua chút đồ. Bây giờ thì cả giới truyền thông tràn ngập thông tin về Thẩm Yến Kiều mà thôi. Để xem nào,chắc tối nay sẽ có tin tức nhỉ? Thật là mong chờ quá đi.

Cô vào trong siêu thị đi đến gian bán đồ ăn vặt mua vài gói kẹo và vài gói snack rồi trở về. Nhìn lại đồng hồ thì đã thấy 11 giờ rồi,cô đưa tay đập vào trán mình.

- "Ôi trời! Trưa rồi này chắc phải đi về nhà ăn thôi!"

Nói rồi cô lên xe bảo tài xê lái xe đưa mình về nhà ăn cơm xong rồi cô lại trở về quân khu để chuẩn bị cho công việc bếp núc của mình.

Tối hôm ấy,cô vẫn không ngủ được nên lại tiếp tục ra ngoài đi dạo trên tay cô còn cầm cả hói kẹo và gói snack hồi sáng mới mua tìm tới chỗ ghế đá rồi ngồi xuống ăn nhóp nhép. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động loạt soạt ở phía sau,tiếng gió thổi vù vù khiến cho cô có phần kinh hãi. Cô đưa hai tay che tai mình lại rồi đồng thời nhắm mắt. Lâm Như còn nghe rõ cả tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp đang ngày một đến dần mình hơn. Vì bây giờ đang là thời điểm ban đêm nên cô cũng sợ ma chẳng dám quay lại nhìn rõ xem là thứ gì ở đằng sau. Bây giờ cô có cảm giác thứ gì đó đang ở ngay sát lưng mình rồi,cô nghiến răng nhắm chặt mắt lại thì..."bộp" một cái gì đó gõ vào đầu cô.

- "Này! Lại làm mấy cái trò điên rồ gì nữa thế?"

Cô giật mình mở mắt ra thì thấy Âu Diệc Phong đang ghé người sát vào mặt cô. Lâm Như hoảng loạn liền hét lên một cái. Âu Diệc Phong cốc thêm một cái nữa vào trán cô.

- "Điên à?"

- "Hở?"

Cô lấy lại được chút bình tĩnh ngồi xích ra một bên để hắn ngồi chung,cô vội ôm lấy gói kẹo cùng gói snack của mình vào người.

- "Cô biết không ở trong quân khu không được phép mang đồ ăn vặt vào."

- "Hihi. Tôi xin lỗi tôi quên,tha thứ cho tôi lần này được chứ?"

Hắn nhìn chằm chằm vào cô chẳng nói năng gì,cô nũng nịu lay nhẹ vào tay hắn ta.

- "Tha cho tôi lần này nha,hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa! Nha?!"

Hắn thở một hơi rồi lấy tay xoa xoa trên trán. -"Thôi được rồi,chỉ lần này thôi!"

- "Cảm ơn nha! Này ăn thử đi ngon lắm đó!"

Cô đưa một miếng snack trước mặt hắn,hắn đưa miệng lại gần rồi tớp lấy miếng snack trên tay cô.

- "Sao? Ngon không?"

- "Cũng tàm tạm."

Cô miệng ăn nhóp nhép hắn cứ thế mà cứ nhìn mãi vào miệng cô.

- "Anh muốn ăn tiếp à?"

Hắn chẳng nói gì quay đầu đi sang chỗ khác,cô thấy thế thì liền phì cười lại lấy một miếng snack ra đưa cho hắn.

- "Này,ăn đi!"

Hắn đưa tay ra cầm lấy miếng snack rồi cho vào miệng ăn ngon lành cứ ăn xong miếng này rồi lại cứ lấy miếng khác ăn cho đến lúc nào trong gói hết sạch thì thôi.

- "Hết rồi nè!"

Hắn liếc mắt nhìn gói kẹo sô cô la ở gần người cô liền vớ lấy mở toạc ra.

- "Này! Anh làm gì vậy?"

- "Ăn!"

- "Kẹo của tôi đó!"

- "Kệ cô!"

- "Đồ vô duyên. Mà tôi tưởng anh không thích đồ ngọt cơ mà?"

- "Cô là tôi hay sao mà biết."

Nhìn mặt hắn kìa,thật là muốn cấu chết hắn mà.

Cánh tay cô bỗng khuỵu ra sau rồi trúng phải lưng tựa của ghế,bất giác cô hét lên "A" một tiếng khiến hắn quay lại nhìn.

- "Sao vậy?" Hắn nhìn cô hỏi.

- "Không có gì chỉ là cánh tay vấp phải thành ghế thôi."

Hắn vươn tay ra bóp lấy cánh tay cô khiến cô đau điếng vội vàng rút tay lại.

- "Đau!"

- "Kéo tay áo lên đi!"

- "Hả?"

- "Kéo tay áo lên!"

- "Để làm gì cơ

Hắn nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhành kéo tay áo lên.

- "Vết bầm này!"

- "Vết bầm á?"

Cô nhìn xuống cánh tay của mình quả đúng thật là có một vết bầm lớn.

- "Làm gì mà ra nông nỗi này?"

- "Tôi không biết nữa để tôi nhớ lại đã."

Cô vận hết nội lực công năng của mình để nhớ lại vì sao lại có cái vết bầm này trên tay. À nhớ rồi,chính là lúc sáng Thẩm Yến Kiều có lấy cái ghế chấn vào người cô vì cô lấy tay mình đỡ lại nên cũng không có vết thương gì nặng.

Lâm Như nói: -"Bị người ta đánh."

- "Ai?"

- "Nói rồi anh cũng có biết đâu!"

- "Haizz. Được rồi ngồi đó đợi tôi một lát tôi đi lấy cái này rồi quay lại ngay."

Nói rồi hắn đứng dậy rời đi chẳng biết là đi lấy cái gì nữa. Cô lấy tay sờ vào vết bầm của mình rồi nhấn mạnh một cái.-"A! Thẩm Yến Kiều này không biết ăn gì mà khoẻ thật đấy! Đau chết đi được."

Khoảng 10 phút sau Âu Diệc Phong quay lại trên tay hắn cầm theo một chai thuốc,sải bước nhanh đến chỗ cô.

- "Đưa tay ra đây."

- "Làm gì? Mà tay anh đang cầm cái chai gì vậy?"

- "Thuốc. Ngồi yên đi!"

Lâm Như liền ngồi im không nhúc nhích. Hắn mở cái chai ấy ra rồi nhỏ vài giọt vào cánh tay cô,hắn cứ vậy mà xoa bóp chỗ vết bầm của cô. Đúng là bôi thuốc vào dường như cơn đau biến mất hẳn. Âu Diệc Phong thế mà lại quan tâm cô đến thế này ư?

***

Xin lỗi vì ra chương trễ nha

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv