Editor: Nguyetmai
"Tranh Tử, mình tới rồi."
Mẹ thỏ hồng đến trước khóm hoa hồng đỏ, chào Phương Tiểu Tranh.
"Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng đến. Mình sắp bận chết rồi, mau tới giúp mình một tay. Nếu có ai muốn mua hoa thì bảo họ quét mã trả tiền giùm mình."
Phương Tiểu Tranh đưa một tấm bảng có mã quét ra cho cô, Hứa Hi Ngôn nhận lấy, nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ bán hàng.
Hứa Hi Ngôn là một người có năng lực kinh doanh, chẳng những biết rao hàng mà còn biết tiếp thị.
Chỉ cần nhìn thấy đôi tình nhân nào đi qua là cô sẽ chặn đối phương lại, nhìn cậu trai rồi khen bạn gái thật xinh đẹp, mua bông hoa để bày tỏ tấm lòng đi v...v... Bình thường thì bạn trai đều sẽ hào phóng bỏ tiền ra mua.
Hai cô gái tựa như lại trở về thời đại học, làm việc quên trời quên đất.
Cho đến khi đèn ở quảng trường trung tâm thành phố đều đã tắt, đèn đường, đèn của cả những tòa cao ốc xung quanh và màn hình quảng cáo, tất cả đều vụt tắt.
Cảnh vật xung quang phút chốc bị bóng tối thay thế, không thể nhìn rõ mặt người, cũng không thể bán hoa tiếp.
"Tranh Tử, bị cúp điện mất rồi!"
Hứa Hi Ngôn lấy điện thoại ra soi.
"Đúng vậy, bị cúp điện rồi." Phương Tiểu Tranh đã biết được kế hoạch, bèn vỗ vỗ cái đầu thỏ của Hứa Hi Ngôn, nói: "Này này này, Ngôn Ngôn, mau nhìn sau lưng cậu đi!"
Hứa Hi Ngôn quay đầu nhìn ra sau lưng, trong bóng đêm đen kịt dần dần xuất hiện một vài điểm sáng. Những điểm sáng này giống hệt như đom đóm trong đêm hè, càng ngày càng nhiều lên.
Chẳng mấy chốc, bóng tối xung quanh đã biến thành một dải ngân hà sáng chói. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Trên quảng trường trung tâm rộng lớn, không biết từ lúc nào người ta đã đốt lên từng cây nến. Những cây nến kia xếp thành hình "Trái tim" rất to, vừa vặn bao trọn quanh chỗ Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh đang bán hoa.
"Wow, ai đốt nến vậy, có phải là có người chuẩn bị cầu hôn hay không?"
Hứa Hi Ngôn nhìn những cây nến xếp thành hình trái tim, đoán chừng là có người cầu hôn.
"Chắc là vậy, trông thật lãng mạn!"
Phương Tiểu Tranh và Hứa Hi Ngôn cùng chờ đợi thời khắc hạnh phúc tới.
Đột nhiên bị cúp điện nhưng không hề mang lại sự bất tiện gì cho những người trên quảng trường. Giờ phút này những người đó đang đứng bên ngoài vòng nến, vô cùng trật tự chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Tất cả mọi người đều đang đợi nam chính nữ chính trong lễ cầu hôn hôm nay xuất hiện. Ngay lúc này, trong bầu trời đêm vang lên âm nhạc du dương động lòng người.
"Đây là bài gì vậy? Chưa từng nghe bao giờ, hay thật đấy."
Hứa Hi Ngôn lắng tai nghe cẩn thận. Đi đôi với nhịp điệu của âm nhạc, trên màn hình quảng cáo của tòa cao ốc trung tâm thương mại bên cạnh đột nhiên bừng sáng lên một hình ảnh. Ở đó không còn chạy quảng cáo về các thương hiệu nữa, mà là gương mặt tươi cười của một đứa trẻ.
Hửm?
Đó không phải là Anh Bảo sao?
Con gái Anh Bảo của cô sao lại được lên màn hình quảng cáo?
Trên đó đang phát video trực tiếp của Anh Bảo, đứa trẻ ngồi trước máy quay làm điệu bộ dễ thương, bên cạnh là Phương Tiểu Tranh đang đội đầu quả cam.
Hứa Hi Ngôn kéo kéo Phương Tiểu Tranh, hỏi: "Này này này, sao hai người lại được lên quảng cáo vậy?"
Phương Tiểu Tranh cố làm vẻ không biết, nói: "Mình cũng không biết, có phải nhà quảng cáo đã phát video của chúng ta không?"
Ừ, rất có thể.
Hứa Hi Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhìn hai người trên màn hình quảng cáo như những người dân bình thường khác.
Dì Tranh Tử: "Hôm nay là lễ Thất Tịch truyền thống, cũng là một ngày rất đặc biệt. Anh Đào, dì nói cho con biết, chỉ cần con cầu nguyện vào hôm nay, bất kỳ điều ước gì cũng có thể thành hiện thực đó."
Ánh mắt Anh Đào Bảo Bảo sáng long lanh: "Có thật không? Dì Tranh Tử không lừa con chứ?"
Dì Tranh Tử: "Dĩ nhiên, không tin con hãy cầu nguyện xem."
Anh Đào Bảo Bảo chắp hai tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thành kính, bắt đầu nghiêm túc cầu nguyện:
"Con hi vọng mẹ có thể mau chóng được gả đi, tốt nhất là có một chú vô cùng đẹp trai nào đó rước mẹ về nhà".