Hoắc Tam Nghiên không những không nghe theo, ngược lại còn ôm cánh tay anh ta chặt hơn: "Ấy ấy ấy, đừng có keo kiệt vậy mà! Người ta chỉ dựa chút xíu thôi! Nếu không phải anh thì người khác có cho tôi cũng không thèm dựa đâu!"
"…"Nghe giống như chuyện được Hoắc Tam Nghiên dựa vào người là một vinh dự vô cùng lớn lao vậy.
Làm con gái mà không biết xấu hổ đến mức này, quả thật là chẳng có một ai.
Diệp Tầm lắc mãi không ra nên cũng đành chết lặng dưới độ lì lợm bám dính của cô, thôi thì tùy cô vậy."Anh thừa nhận đi! Anh đã yêu tôi đến không thể kiềm chế nữa rồi đúng không?"Hoắc Tam Nghiên biết Diệp Tầm là loại người khẩu thị tâm phi, chắc chắn là trong lòng đã thích cô lắm rồi nhưng ngoài mặt cứ vờ ngại ngùng.
Diệp Tầm: "…"Cô nàng này tự sướng đến nỗi hoang tưởng rồi hả?Anh ta không thể nào hình dung được cảm xúc của mình là thế nào nữa rồi.
Trên thế giới này có thể tìm được người phụ nữ nào trơ tráo hơn Hoắc Tam Nghiên không?Cuối cùng, Diệp Tầm thầm thở dài một hơi: "Tôi không còn gì để nói với cô nữa."Hoắc Tam Nghiên còn lâu mới tin, cô nghĩ rồi lại nói: "Sao không có, chúng ta có thể nói sang đề tài khác mà.
Thời thơ ấu của anh thế nào? Cũng vui vẻ như bọn nhỏ hả?"Diệp Tầm: "…"Đột nhiên bị hỏi về thời thơ ấu, tâm trạng Diệp Tầm bỗng nhiên chùng xuống, cả người toát lên một loại cảm xúc không tên.
Lúc anh ta còn nhỏ, làm gì được vui vẻ như bọn trẻ này chứ?Ở nơi tận sâu trong ký ức của anh ta, nơi đó ngập tràn chiến tranh và lửa đạn.
Quê hương bị thiêu rụi, lạc mất người thân, anh ta và mẹ lang thang trôi dạt ở khắp nơi.
Anh ta mãi mãi không thể quên những tháng ngày tàn nhẫn kia, mỗi ngày nghe tiếng súng, trốn trong hầm trú tối đen, ăn đói mặc rách.
Anh ta cũng không thể quên bởi vì mẹ muốn bảo vệ anh ta nên bị đám lính đánh thuê của Hắc Vực bắt đi, luân phiên hãm hiếp rồi giết chết.Năm đó anh ta tám tuổi, chính mắt nhìn thấy thế giới ghê tởm tàn khốc này cướp đi mạng sống của mẹ mình.
Anh ta không thể làm gì cả vì lúc ấy anh ta còn quá nhỏ, chỉ có thể cắn chặt răng, nhớ kỹ những lời dặn dò cuối cùng của mẹ.
Phải sống sót, nhất định phải sống thật tốt, rồi đi tìm em gái con.
Lúc đó em gái của anh ta mới năm tuổi, vì chiến trường loạn lạc nên đã lạc mất nhau.
Cuộc chiến năm đó, anh ta may mắn sống sót.
Trong lòng anh ta chỉ có một ý niệm duy nhất là phải sống, tương lai phải báo thù cho thân nhân và đồng bào đã bị giết hại của mình.
Và phải đi tìm đứa em gái duy nhất của anh ta.Đã nhiều năm trôi qua, Diệp Tầm trở thành lính đánh thuê của JS, đã từng tham dự nhiều phi vụ chiến đấu với người của Hắc Vực.
Sáu năm trước, có một lần sau khi Zeus ra mệnh lệnh, bọn họ phải giành lại khu đất đã bị Hắc Vực ngầm chiếm đoạt, đồng thời xử lý em trai của tên trùm Long Khiếu là Long Lạc.
Đây cũng là lý do tại sao Long Khiếu lại treo giải thưởng 50 triệu cho ai lấy được đầu của Zeus.
Người của Hắc Vực thối nát và hung ác, không có chuyện ác nào không làm, vì lợi ích mà thường hay gây xích mích chiến tranh với các quốc gia khác, hơn nữa còn tập kích khủng bố.
Diệp Tầm hi vọng, trong tương lai Quân đoàn JS có thể diệt bỏ khối u ác tính này để thế giới được an toàn và hòa bình hơn.
Anh ta không ngừng báo thù nhưng vẫn chưa tìm được em gái của mình.
Anh ta không biết cô ấy còn sống hay đã chết, những năm tháng đó khó khăn như vậy, chỉ sợ cô ấy đã mất từ lâu rồi!Tận sâu nơi đáy lòng anh ta là những vết thương không ai biết, bởi vì anh ta chưa từng kể với ai.
Nhìn người phụ nữ đang tựa đầu lên vai mình, Diệp Tầm thầm thở dài một hơi.
Có đôi khi, anh ta thật sự rất hâm mộ Hoắc Tam Nghiên.
Hâm mộ cô ấy có thời thơ ấu thật vui vẻ, có người thân yêu thương mình; hâm mộ cô ấy có thể sống thảnh thơi vô tư như vậy.