Ừm, tìm nữ thần, rải thức ăn cho chó, đây là mục tiêu cuối năm của Mộc Thần Quang, cậu ta muốn viết vào sổ ghi chú.
Ở bên kia, Hứa Hi Ngôn hôn đã ghiền rồi, cơm cũng ăn xong rồi, lúc này cô mới chợt nghĩ đến Anh Bảo đang nằm trong bệnh viện, cảm thấy hơi lo lắng."Chồng ơi, ai đang trông con vậy?"Cô thật sự lo rằng anh sẽ giao con cho Trần Văn Lộ, lỡ đâu Trần Văn Lộ giấu Anh Bảo đi thì làm thế nào?"Có Diệp Tầm, sẽ không có chuyện gì đâu."Hoắc Vân Thâm trả lời, bây giờ anh không an tâm giao con cho ai cả, chỉ tin tưởng một mình Diệp Tầm."Vâng."Diệp Tầm có thể đánh đổi mạng sống vì đứa nhỏ, chứng minh anh ta thật sự thương yêu Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn cũng an tâm."Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây? Anh tìm Mộc Thần Quang thảo luận bài hát mới hả? Anh định viết bài hát mới nữa à?"Hứa Hi Ngôn cảm thấy "Có lẽ" vừa ra mắt không lâu, bây giờ lại phát hành thêm ca khúc mới, có quá sức không?"Ừm, muốn viết một ca khúc đặc biệt."
"Wow, thật mong chờ ca khúc mới của anh."Mắt Hứa Hi Ngôn sáng lấp lánh, ánh mắt chan chứa sự say mê và sùng bái.
Cô rất muốn biết nội dung của bài hát mới là gì?Lần này, Hoắc Vân Thâm muốn viết một ca khúc thật đặc biệt dành cho người đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.
Chờ đến ngày cầu hôn đó thì cô sẽ biết được, đây là bài hát thế nào.…Tại phòng bệnh trong bệnh viện.
Thỉnh thoảng có tiếng nói cười của trẻ con.
Đường Phi Mặc và Lục Khiêm Thành đang ở trong phòng bệnh, bây giờ đang bắt chước theo động vật nhỏ, chọc cho Anh Bảo cười ha ha."Anh Đào, em đoán xem anh đang diễn tả con gì nè?"Đường Phi Mặc giơ một cánh tay lên, phía trước cong một chút, tay kia thì vòng ra sau người, vừa đi về phía trước vừa mổ mổ.Anh Bảo nhận ra ngay lập tức: "Là đà điểu."
"Chúc mừng em, đúng rồi."Đường Phi Mặc giơ ngón cái với bé.
Lục Khiêm Thành bị dẫn trước cũng không cam lòng yếu thế, giành nói: "Tới lượt anh tới lượt anh, anh sẽ diễn tả con này, em đoán nha."Lục Khiêm Thành khép các ngón tay khít lại gần nhau, đưa lên trên đầu, "Đoán xem đây là con gì?"Anh Bảo có cảm giác cậu bé thật trẻ con: "Là thấu trắng nè!"
"Cái gì?" Lục Khiêm Thành nghe không rõ bé trả lời cái gì: "Không phải chuột bạch."Đường Phi Mặc ghét bỏ giải thích: "Anh Đào nói là thỏ trắng, tai cậu có vấn đề hả?"Anh Bảo gật gật đầu, đúng đúng đúng, bé đã nói thỏ trắng."Là lưỡi của em ấy có vấn đề.Em ấy không nói rõ, chứ tai mình không có bị gì đâu." Lục Khiêm Thành tích cực giải thích."Vậy sao mình nghe ra được mà cậu không nghe ra được?" Đường Phi Mặc hỏi."Bởi vì… Bởi vì cậu đứng gần em ấy hơn mình."Lục Khiêm Thành không biết trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ có thể ngụy biện."Được rồi." Đường Phi Mặc xoay người cầm bàn tay nhỏ nhắn của Anh Bảo, nói: "Anh Đào, chúng ta chơi với nhau đi, đừng chơi với cậu ấy.
Cậu ấy còn không hiểu người ta nói gì nữa kìa…"Lục Khiêm Thành: "…"Cậu bé phát hiện, từ ngày có Anh Đào Bảo Bảo, thằng nhóc Đường Phi Mặc này càng ngày càng muốn bị đánh.
Đám trẻ đang chơi với nhau rất đáng yêu, Diệp Tầm đứng bên cửa sổ khoanh tay nhìn.
Nghe đám nhóc cười vui vẻ, anh ta cũng không nhịn được mà cong khóe môi.
Hoắc Tam Nghiên không biết đã tựa đầu lên vai anh ta tự lúc nào, cực kỳ xúc động nói: "Đúng là hâm mộ đám trẻ quá, nhìn bọn nó không sầu không lo vui vẻ biết bao."Ừm, Diệp Tầm cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng anh ta lại kịp thời phản ứng lại, lắc vai: "Nè, cô cách xa tôi ra chút đi, đừng có hở ra là dựa vào."Diệp Tầm đã không thể sống chung với Hoắc Tam Nghiên nữa rồi, cô gái này đúng là từng phút từng giây đều muốn sờ mó anh ta.