Editor: Nguyetmai
Bình thường nếu cô bé chỉ va đầu vào đâu đó, Hứa Hi Ngôn sẽ thổi giúp cô bé, tác dụng tâm lí sẽ giúp cô bé cảm thấy đỡ đau hơn.
Nhưng vết thương trên đầu Anh Bảo không phải vết thương nhỏ, mà là vỡ mất một khối xương sọ, suýt nữa não cũng bị thương.
"Được, bé Hi thổi cho con, nhưng con phải ngoan ngoãn đấy."
"Dạ."
Hứa Hi Ngôn thổi một hơn lên đầu cô bé. Anh Bảo nghiêng nghiêng đầu, cảm nhận một lúc rồi nói: "Bảo Bảo cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa."
Hoắc Vân Thâm đau lòng, anh biết cô bé ở lại bệnh viện lâu sẽ nhàm chán nên nói: "Anh Đào, lát nữa mẹ con phải đi thử vai, ba bảo anh Thành Thành và anh Phi Mặc đến chơi với con, được không?"
"Được ạ được ạ, papi mau gọi điện thoại đi."
Anh Bảo lại thúc giục mẹ: "Mommy, mẹ cứ yên tâm đi làm việc đi, Bảo Bảo sẽ tự chăm sóc bản thân."
Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên ngực mình, dáng vẻ giống như người lớn vậy, cực kỳ buồn cười.
Có Hoắc Vân Thâm ở cạnh, hiện tại Hứa Hi Ngôn rất yên tâm. Cô giúp Anh Bảo rửa mặt đánh răng, tết bím tóc xinh đẹp, sau đó mới chuẩn bị đồ đạc rời khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi, Hoắc Vân Thâm đưa cho cô một món đồ: "Đem theo cái này đi."
"Cái gì đây?" Hứa Hi Ngôn nhận lấy bọc đồ, mở ra nhìn thử. Bên trong là một chiếc quần lụa mỏng màu trắng và một vài tờ tài liệu.
"Có lẽ chúng sẽ có ích cho việc thử vai của em."
Hứa Hi Ngôn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc quần lụa mỏng màu trắng, cô lại mở tài liệu ra xem. Đây là những tư liệu liên quan đến buổi thử vai quảng cáo của công ty ROSUE, quả thật là rất có ích với cô.
"Cảm ơn." Cô cúi đầu hôn một cái lên mặt anh, sau đó mới tạm biệt.
…
Trong phòng bệnh của khoa Phụ sản.
Lần tiếp theo Hứa Tâm Nhu tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, cha mẹ cô ta đang ở bên cạnh.
Tô Nhụy khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu. Bà ta thấy cô ta tỉnh lại bèn vội vàng hỏi: "Nhu Nhu, con tỉnh rồi à?"
"Ba… mẹ…"
Hứa Tâm Nhu nhìn thấy cha mẹ mình, định ngồi dậy nhưng bụng cô ta lại đau đến gần chết, không thể dùng được chút sức lực nào.
"Con đừng cử động. Con vừa mới làm phẫu thuật xong, đừng có cử động nhiều."
Tô Nhụy đè cô ta lại, không để cô ta ngồi dậy. "Mẹ, con của con…"
Hứa Tâm Nhu hối hận vì đã không nghe lời mẹ mình nói. Bà ta đã bảo cô ta đừng ra khỏi nhà, nhưng cô ta vẫn cố chấp muốn đi.
Câu nói kia rất đúng, không nghe lời người lớn sẽ thì chịu thiệt.
"Đừng nghĩ đến chuyện đứa bé nữa, hiện tại con vừa mới cắt bỏ tử cung…"
Tô Nhụy buột miệng nói ra. Lúc bà ta thốt ra những lời này, Hứa Tấn Sơn âm thầm đá bà ta một cái, ý bảo bà ta đừng nói năng lung tung, tránh làm con gái kích động.
Nhưng Hứa Tâm Nhu vẫn nghe thấy. Cô ta tóm ngay lấy tay mẹ mình, hỏi: "Mẹ, mẹ vừa nói gì thế? Con cắt bỏ tử cung sao?"
"Không phải không phải, mẹ nói nhầm thôi, con không bị cắt tử cung đâu. Chỉ là tử cung xuất huyết nhiều, đúng vậy, xuất huyết nhiều thôi." Tô Nhụy nhanh chóng sửa lời.
Hứa Tâm Nhu liếc cái đã nhận ra mẹ mình đang bối rối che giấu. Cô lại hỏi cha mình: "Ba, ba nói thật cho con biết, có phải con bị cắt tử cung thật không?"
Nếu không thì vì sao bụng của cô ta lại đau đến mức thở thôi cũng nhói đau?
Hứa Tấn Sơn phát hiện không thể nào qua mặt được con gái, đành phải gật đầu: "Nhu Nhu, con đừng đau lòng. Lúc ấy tình huống nguy cấp, vì giữ lại mạng sống nên chỉ có thể làm như vậy."
"Vì sao? Vì sao bọn họ lại cắt tử cung của con? Bọn họ dựa vào đâu chứ?"
Lúc này Hứa Tâm Nhu thật sự kích động, giãy giụa muốn đứng dậy khỏi giường.
"Nhu Nhu, đừng cử động bừa bãi, nếu như lại chảy máu thì phiền lắm."
Tô Nhụy đè con gái lại, sau đó quay đầu bảo Hứa Tấn Sơn đến giúp một tay.
Hứa Tấn Sơn nhìn thấy con gái luôn ưu tú kiêu ngạo của mình lại tựa như một người điên khuyên gì cũng không được, ông ta đành nhịn đau tát cô ta một cái.