Editor: Nguyetmai
"Văn Lệ, cô quay lại đi…"
Cho dù Hứa Tâm Nhu có gọi thế nào, Văn Lệ vẫn cứ sải bước đi tiếp, không hề dừng lại.
Hứa Tâm Nhu đuổi theo cô ta đến cửa thang máy, kết quả Văn Lệ vừa mới bước vào trong thang máy thì cửa thang máy cũng đóng lại, cô ta đành phải chạy xuống bằng cầu thang thoát hiểm bên cạnh.
Nhưng bởi vì cô ta đi quá nhanh, lại bất cẩn ngã lăn xuống cầu thang.
Cầu thang ở bệnh viện cao hơn cầu thang bên trong Bảo Đế Lam, hơn nữa bậc thang lại rất dốc. Hứa Tâm Nhu lăn xuống khoảng hơn hai mươi bậc, cứ lăn lông lốc đi tựa như một củ khoai tây lớn.
Cô ta lăn xuống dưới đất, tiếp tục va vào bức tường đối diện, bị bật ngược lại một chút rồi lại lăn xuống bậc thang của tầng tiếp theo.
Mãi đến lúc cô ta xuống đến mặt đất dưới tầng một thì mới dừng lại.
Mà lúc này, đầu cô ta đã bị đập vỡ, đang chảy máu ròng ròng, dưới chân cô ta cũng chảy máu. Khi nhìn lại, tất cả những bậc cầu thang của tầng trên và tầng dưới, cả cơ thể của cô ta cũng đều dính đầy máu.
Cô ta không ngất xỉu, nhưng bị ngã đau đến mức không thể động đậy.
"Cứu với… cứu tôi với…"
Lúc cô ta yếu ớt kêu cứu, có mấy nhà báo không biết từ đâu chạy đến, bắt đầu điên cuồng chụp ảnh cô ta.
Sau khi bác sĩ chạy tới, cô ta được trực tiếp đưa đến phòng cấp cứu. Kết quả là, sau hai lần cấp cứu, vì cô ta vừa nạo thai xong nên vách tử cung quá mỏng, sau đó bởi vì ngã cầu thang mà khiến tử cung chảy nhiều máu, để có thể giữ được mạng sống, bác sĩ đành phải cắt bỏ tử cung của cô ta.
…
Bên ngoài trời đã sáng, trong phòng bệnh, Anh Bảo tỉnh dậy, mở to mắt nhìn ba và mẹ ngồi bên cạnh mình.
Mỗi người nằm ghé vào một bên trên giường bệnh, nhưng tay của hai người lại vươn ra nắm lấy nhau.
Anh Bảo cực kỳ vui vẻ, nguyện vọng nho nhỏ của cô bé là hi vọng mỗi ngày ngủ dậy, ba và mẹ có thể ở bên cạnh mình. Hiện tại, nguyện vọng của nhóc con đã thành hiện thực rồi.
Anh Bảo cũng muốn nắm tay cùng với ba và mẹ, bèn cười hì hì nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại, lặng lẽ nhét xuống phía dưới đôi tay to lớn của ba mẹ.
Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm cảm nhận được động tác rất nhỏ này, cả hai đều thức dậy, cùng lúc nhìn thấy bé con đáng yêu đang ngồi giữa hai người bọn họ.
"Cục cưng, con tỉnh rồi à?"
Bọn họ còn phát hiện, giữa lòng bàn tay của bọn họ vừa chen thêm vào một nắm tay nho nhỏ.
"Dạ, chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành!" Cô bé đảo đôi mắt to đẹp linh hoạt, vui vẻ chào bố mẹ.
"Chào buổi sáng, cục cưng."
Hứa Hi Ngôn nắm chặt lấy nắm tay của cô bé.
"Chào buổi sáng, Anh Đào."
Bàn tay của Hoắc Vân Thâm cùng lúc nắm lấy bàn tay của cả hai mẹ con cô, tư thế như muốn bảo vệ.
Một nhà ba người ở cạnh nhau, cảm giác thật vui vẻ. Hứa Hi Ngôn nhìn con gái rồi lại nhìn sang người đàn ông đối diện, mỉm cười.
Hoắc Vân Thâm cũng đang nhìn cô, nhưng ánh mắt vừa tình cảm vừa nóng bỏng của anh đặt lên gương mặt cô lại khiến cô cảm thấy hai má như sắp bị thiêu cháy vậy.
Đêm qua, hai người bọn họ đều không ngủ, cứ hôn tới hôn lui như vậy, quấn lấy nhau cả một đêm.
Không ai cảm thấy mệt mỏi, thậm chí bọn họ còn thấy thời gian buổi đêm quá ngắn, không đủ, còn chưa hôn thỏa thích thì trời đã sáng rồi.
Có lẽ bất cứ cặp đôi nào đang trong thời gian yêu nhau nồng nhiệt đều sẽ như vậy, có thể yêu đến mức bỏ quên trời đất, không biết sớm muộn.
"Mommy, hôm nay Bảo Bảo có thể xuất viện được chưa?"
Âm thanh của cô bé cắt ngang hai người lớn đang trao đổi ánh mắt.
Hứa Hi Ngôn lấy lại tinh thần, véo má cô bé, nói: "Vẫn chưa được đâu, còn phải ở đây thêm hai ngày nữa. Chờ đến lúc vết thương trên đầu con khỏi rồi thì mới được xuất viện."
"…"
Cô bé phồng đôi má bánh bao lên, cảm giác hơi thất vọng. Cô bé không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa, ở đây quá nhàm chán.
Để được xuất viện về nhà sớm, cô bé xin mẹ: "Mommy, mommy thổi giúp Bảo Bảo đi, để Bảo Bảo mau mau khỏi bệnh."