Editor: Nguyetmai
Nhưng ông ta lại không cảm thấy đấy là liên lụy.
Hoàng Quốc Cường bước lên trước và quỳ một gối xuống ở trước giường bệnh, trực tiếp nắm tay của cô, thâm tình nói: "Em cảm thấy anh sẽ để ý sao? Nếu như anh để ý chuyện đó, hôm nay liệu anh có thể đứng ở chỗ này nữa không?"
Kỳ Lệ Á: "..."
"Nếu chúng ta không thể có con cũng không sao cả. Em lấy anh, em có thể làm mẹ của con trai anh. Nếu như em không thích nó, vậy chúng ta có thể nhận con nuôi. Chỉ cần em thích là được."
Hoàng Quốc Cường chìm vào trong cảnh đẹp tỏ tình. Sau những căng thẳng lúc đầu, ông ta cũng dần dần bình tĩnh lại và đã nói hết những gì mình nghĩ cho cô biết, chỉ hi vọng cô có thể hiểu rõ.
Người ông ta quan tâm là bản thân cô, chứ không phải là một bộ phận nào đó trên cơ thể của cô.
Ông ta sẽ không vì cô thiếu một phần cơ thể nào đó mà không yêu thương cô.
Những gì nên nói Hoàng Quốc Cường đã nói xong, sau đó ông ta lấy một chiếc hộp nhỏ hình tròn từ trong túi ra.
Mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Tiểu Kỳ, em lấy anh được không? Về sau anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em."
"..." Kỳ Lệ Á nhìn chiếc nhẫn kim cương, nước mắt chợt trào ra, trong lòng của cô rất cảm động.
Ông trời cướp đi sức khỏe của cô, nhưng lại trả cho cô một người đàn ông một lòng một dạ như vậy, xem như là may mắn của cô!
Hứa Hi Ngôn và Tiểu Kha đứng bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy cũng xúc động rơi nước mắt.
Thấy Kỳ Lệ Á trước sau vẫn không mở miệng đồng ý, Hứa Hi Ngôn và Tiểu Kha đều sốt ruột.
"Chị Kỳ, Đạo diễn Hoàng yêu chị sâu sắc như vậy, chị mau đồng ý đi!"
"Chị Kỳ, đồng ý, đồng ý đi..."
Nghe hai người khuyên, Kỳ Lệ Á cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt gật đầu, đồng ý với lời cầu hôn của Hoàng Quốc Cường.
Hoàng Quốc Cường vui vẻ lại kích động. Ông ta lấy chiếc nhẫn ra, đeo ở trên ngón áp út của Kỳ Lệ Á, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô và nói: "Cảm ơn em, bà Hoàng, cảm ơn em bằng lòng lấy anh."
Cầu hôn thành công, trong phòng bệnh vang lên tiếng pháo hoa, những sợi giấy bảy màu tuyệt đẹp lả tả rơi xuống.
"Đạo diễn Hoàng, chị Kỳ, chúc hai người hạnh phúc."
Hứa Hi Ngôn và Tiểu Kha đều chúc phúc.
Kỳ Lệ Á nín khóc và mỉm cười, tức giận nói: "Đây là phòng bệnh, hai đứa cũng quá khoa trương rồi đấy?"
"Không khoa trương, không hề khoa trương đâu. Chúc mừng chị Kỳ, hôm nay chị còn có thể ra viện nữa!"
Hứa Hi Ngôn cười hì hì tuyên bố.
"Ra viện?" Kỳ Lệ Á không hiểu, mình vừa từ trong phòng mổ đi ra, làm sao ra viện được?
"Chị Kỳ, em nói thật với chị, chị căn bản không mắc u xơ tử cung, cuộc phẫu thuật vừa rồi chỉ để cho chị ngủ một giấc, không cắt bỏ tử cung của chị đâu."
Hứa Hi Ngôn nói rõ sự thật.
Kỳ Lệ Á càng nghe càng thấy khó hiểu: "Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào vì giúp anh ấy cầu hôn, em lại cố ý cấu kết lừa gạt chị à?"
Hoàng Quốc Cường đúng lúc mở miệng giải thích: "Lệ Á, em hiểu lầm rồi, lần này nhờ có Cảnh Hi..."
Tiếp theo, Hoàng Quốc Cường và Hứa Hi Ngôn cùng kể rõ ngọn nguồn câu chuyện cho Kỳ Lệ Á nghe.
Kỳ Lệ Á nghe xong liền vô cùng khiếp sợ: "Là ai muốn hại tôi?"
AI Lại có thể nghĩ ra một mưu kế độc ác như vậy, muốn mượn danh phẫu thuật để lấy tử cung của cô đi?
"Yên tâm đi Lệ Á, chỉ cần để anh điều tra ra là ai muốn hại em, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó." Hoàng Quốc Cường trịnh trọng nói.
"Hai bác sĩ và y tá kia đã bị bọn em khống chế rồi, chỉ cần thẩm vấn bọn họ thì nhất định có thể biết ai đứng phía sau sai khiến."
Hứa Hi Ngôn giải thích.
Quen nhau một thời gian ngắn, nhưng thấy Cảnh Hi lại một lần nữa cứu mình, Kỳ Lệ Á thật lòng cảm kích nói: "Cảnh Hi, cảm ơn em."
"Được rồi, chị đừng cảm ơn mãi thế, nhanh chóng chuẩn bị ra viện về nhà thôi."