Editor: Nguyetmai
Hoàng Quốc Cường vốn đã thầm soạn lời trước, cũng đã học thuộc làu, nhưng khi thật sự đến giây phút này, ông ta vẫn hồi hộp tới mức trán vã đầy mồ hôi, tay hơi run rẩy, muốn nói nhưng lại không nói được gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
"Đạo diễn Hoàng có gì muốn nói với chị Kỳ thì nói mau đi!" Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh khẽ nhắc nhở.
"Anh... Kỳ … Kỳ... Lệ Á... anh... anh..."
Hoàng Quốc Cường "anh" một hồi lâu khiến cho hai người Hứa Hi Ngôn và Tiểu Kha đều lo lắng.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy Hoàng Quốc Cường lắp bắp, trên mặt đỏ bừng thì không khỏi buồn cười. Thật không ngờ, một vị đạo diễn kỳ cựu bình thường luôn oai phong lẫm liệt, nói một không ai dám nói hai, tự nhiên cũng có một ngày nghẹn lời như vậy.
"Đạo diễn Hoàng, anh muốn nói gì?"
Kỳ Lệ Á đang đau lòng dần dần bị thu hút sự chú ý, lúc này cô chỉ muốn biết Hoàng Quốc Cường rốt cuộc định làm gì mà bỗng nhiên tặng hoa hồng cho mình như vậy?
Hoàng Quốc Cường cảm thấy những lời mình đã soạn được đó quá cứng nhắc, căn bản không thể nào nói ra miệng được.
Ông ta nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ nói ra được một câu nói: "Tiểu Kỳ, anh là một người đàn ông thô lỗ, không biết nói những lời hoa mỹ. Thật ra anh tặng hoa cho em là muốn nói cho em biết, anh anh... anh thích em. Mong em hãy lấy anh!"
Kỳ Lệ Á: "..."
Cô hoàn toàn không ngờ được Hoàng Quốc Cường lại đột nhiên cầu hôn mình nên trở tay không kịp.
Vào giờ phút này, trong hình huống đặc biệt như thế này mà anh ấy lại cầu hôn với mình, chẳng lẽ đầu óc anh ấy bị lừa đá rồi sao?
Kỳ Lệ Á thầm thấy cay đắng. Cô lắc đầu, đau khổ nói: "Xin lỗi, Đạo diễn Hoàng, anh hẳn đã biết tình hình của tôi, bây giờ tôi... Tôi đã không thể nào... Lẽ nào anh không chê tôi sao?"
Hoàng Quốc Cường hiểu rõ nỗi lo lắng của cô, cô cảm thấy mình không còn tử cung, cũng không thể làm được người phụ nữ hoàn chỉnh, không thể sinh con đẻ cái, cho nên mới không thể tiếp nhận tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ ông ta muốn nói cho cô biết: "Anh biết, anh biết em mất cái gì, nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là bản thân em, chỉ cần em vui vẻ, khỏe mạnh, còn lại đều không quan trọng.
"Tiểu Kỳ, anh không chê em, trái lại anh sợ em sẽ ghét bỏ anh. Trước đây anh từng có một cuộc hôn nhân thất bại, anh từng ly dị, còn có một cậu con trai đã 17 tuổi.
"Thật ra anh thích em từ rất lâu rồi, nhưng anh vẫn không dám bày tỏ, chắc em sẽ coi thường một người đàn ông trung tuổi đã từng ly dị như anh."
Nói cho cùng, người tự ti là ông ta.
Nếu không phải Cảnh Hi nắm cơ hội lần này để tác thành giúp ông ta, có thể cả đời này ông ta cũng không có cơ hội mở miệng nói ra những lời trong lòng mình.
Nghe ông ta tỏ tình và giải thích, Kỳ Lệ Á chỉ thấy mình cảm động muốn khóc.
Hoàng Quốc Cường bình thường rất quan tâm nên cô ấy cũng hiểu được ý của ông ta, chỉ giả vờ không rõ.
Bởi vì mối tình của cô và Bành Tư Thành trước đây nên cô ấy sợ yêu, vì thế vẫn luôn từ chối người khác.
Bây giờ cuộc phẫu thuật này làm cho cô nhìn thấy rõ được rất nhiều điều.
Cô mất đi quyền làm mẹ của người phụ nữ, nhưng Hoàng Quốc Cường vẫn không chê, còn tỏ tình và cầu hôn với cô.
Cô làm sao có thể không cảm động được?
Trái tim cô cũng không phải bằng đá, mỗi buổi tối cô đơn một mình, cô cũng mong có một người đàn ông có thể dựa vào, gắn bó làm bạn với mình.
Bây giờ người đàn ông này cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng Kỳ Lệ Á lại do dự: "Không, anh rất tốt. Là bây giờ tôi đã không còn toàn vẹn, không thể làm tròn trách nhiệm của một người vợ và người mẹ, tôi không muốn liên lụy đến anh."
Ông ta hiểu nỗi lo lắng của cô, cô quá lương thiện, không muốn liên lụy tới ông ta.
...