Editor: Nguyetmai
Dù sao y tá cũng chỉ là nhân viên thực tập vừa tốt nghiệp, chưa trải qua những chuyện đen tối như vậy nên nhát gan, không dám làm chuyện xấu.
Đúng lúc Bác sĩ Hạ nhìn trúng sự nhát gan của cô ta, hắn ép cô ta cùng làm với mình, bởi vì người mới như vậy mới dễ khống chế.
"Cô đừng nói linh tinh như vậy làm gì? Tôi cho cô biết, bây giờ cô và tôi đã ngồi trên cùng một con thuyền, cô không muốn làm cũng phải làm."
Giọng Bác sĩ Hạ rất ngang ngược, gào xong lại lo bản thân đã dọa cho cô y tá khiếp sợ, vội vàng đổi giọng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi đã nghĩ xong đường lui rồi."
"Người đứng phía sau bằng lòng trả tiền để chúng ta làm việc cho người ta."
"Cho dù chuyện này bị vạch trần, chúng ta có thể đổ hết trách nhiệm là gặp sự cố trong quá trình điều trị."
"Nếu như sự việc bị bại lộ trước khi ra tay thì nhiều nhất là xem như chẩn đoán bệnh sai thôi, OK chưa?"
Bác sĩ Hạ nhận được rất nhiều tiền từ người đứng phía sau, người đó sẽ cho hắn một khoản tiền lớn, cho dù hắn có khổ cực mệt nhọc làm nhiều năm trong bệnh viện cũng không kiếm được số tiền đó.
Hơn nữa không chỉ trả tiền, người này còn đề cử hắn đến làm ở một bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài, điều này chính là cám dỗ cực lớn đối với Bác sĩ Hạ.
Trong lúc Bác sĩ Hạ đang mơ giấc mộng đẹp được cả danh lẫn lợi, anh ta không hề hay biết Hứa Hi Ngôn đã lặng lẽ ghi âm cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nếu như cô không quay lại, định tìm bác sĩ hỏi chút chuyện, thì cô không thể nghe lén được tin tức quan trọng như vậy.
Để biết rõ ai là người ở phía sau muốn hại Kỳ Lệ Á, Hứa Hi Ngôn quyết định tạm thời không đánh rắn động cỏ.
Cô lặng lẽ bỏ đi, quay lại cửa phòng bệnh và hít sâu một hơi, sau đó mới đẩy cửa đi vào trong.
Kỳ Lệ Á thấy cô trở về liền hỏi: "Cảnh Hi, làm phiền em rồi, đã lấy được kết quả chưa?"
Hứa Hi Ngôn biết, chuyện này quá tàn khốc, bất kể thế nào cũng nhất định phải nói cho Kỳ Lệ Á biết, dù sao người lập tức phải làm phẫu thuật cũng chính là bản thân cô ấy.
"Lấy được rồi."
"Thế nào? Cho chị xem đi."
"Em thấy tốt hơn là đừng xem!"
Hứa Hi Ngôn giấu kết quả ở sau lưng, Kỳ Lệ Á thấy vẻ buồn bã trên mặt cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi thì trong lòng chợt lo lắng, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
"Sao vậy? Cho chị xem! Em cầm tới đây đi!"
Thấy Kỳ Lệ Á kiên trì, không thể lay chuyển được, Hứa Hi Ngôn đành phải đưa kết quả cho cô ấy.
Sau khi Kỳ Lệ Á xem qua kết quả của mình, bản thân giống như bị sét đánh, hét lên một tiếng: "Làm sao có thể như vậy? Cảnh Hi, em nói cho chị biết, sao có thể như vậy được chứ? Chị làm sao có thể mắc bệnh này được?"
"Chị Kỳ..."
Hứa Hi Ngôn lo lắng cho bệnh tình khác của cô ấy bị ảnh hưởng, nắm tay của cô ấy an ủi: "Chị Kỳ, chị đừng kích động, bệnh này có thể trị hết được mà."
"Em nói thật cho chị biết, Cảnh Hi, bác sĩ nói thế nào?"
Kỳ Lệ Á có ngốc thế nào đi nữa thì cũng có thể hiểu những chữ trên đó viết rõ ràng mình bị u ác tính.
U ác tính thì có khác nào bị ung thư chứ?
Trời ạ, vì sao ông trời cứ không ngừng cướp đi hạnh phúc của mình như vậy?
Vào lúc cuộc sống của mình rơi vào đường cùng, cướp đi tình yêu của mình.
Bây giờ mình thật vất vả mới tập trung vào công việc, có chút sự nghiệp, lại đùa giỡn với mình như vậy sao?
Muốn cướp đi sức khỏe của mình?
"Bác sĩ nói là ác tính, cần phải mau chóng phẫu thuật, nếu cần thì có thể phải cắt bỏ tử cung."
Khi Hứa Hi Ngôn nói ra lời này, hai tay cô âm thầm xiết chặt, đầy oán giận.
Có một số việc, cô tạm thời không tiện giải thích, nhưng cô tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Kỳ Lệ Á bị hại.
"Cắt bỏ... tử cung sao?"
Hai tay Kỳ Lệ Á bắt đầu run rẩy, môi cũng run run, nhưng cô trước sau vẫn cố nhịn không khóc.
"Chị Kỳ, chị đừng buồn quá, chỉ là một cuộc phẫu thuật đơn giản thôi, quan trọng chính là tâm trạng của chị."