Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn nói tiếp: "Nhưng một quý bà giàu có, thân phận cao quý giống như bác gái đây lại có thể nói ra những lời vừa rồi thật sự khiến người ta phải chắt lưỡi, ai không biết còn tưởng rằng là người đàn bà chua ngoa đang mắng chửi ngoài đường phố. Cháu nghĩ, nếu bác gái có thời gian thì nên bớt xem những tin đồn nhảm trong giới giải trí, thay vào đó nên đi mua thêm mấy quyển sách về tu nhân dưỡng tính mà xem thì hơn."
Trần Vân Lộ: "..."
Cô... cô ta nói vòng vo một hồi, cuối cùng mắng mình là người đàn bà chanh chua, không biết đối nhân xử thế à?
Hứa Hi Ngôn vừa khôn khéo đáp trả xong thì đúng lúc nhìn thấy Hoắc Vân Thâm từ trong Mặc Hương Cư phía xa đi ra, cô định qua đó tìm anh.
Trong khi đó, Trần Vân Lộ vẫn chưa biết con trai mình xuất hiện. Thấy cô muốn đi, bà nắm lấy cánh tay của cô, nói: "Cảnh Hi, cô còn khó đối phó hơn tôi tưởng, không chỉ không lễ phép mà còn nói năng lỗ mãng. Cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?"
"Bác làm cháu sợ đấy bác Hoắc!" Hứa Hi Ngôn cười như không cười, giọng điệu giống như đang nói đùa: "Lá gan của cháu rất nhỏ, nếu như bác cứ ép cháu, nói không chừng cháu thật sự sẽ bắt cóc con trai bác rồi dẫn anh ấy cùng bỏ trốn đấy."
Trần Vân Lộ: "..."
Cô ta… cô ta… cô ta nói gì?
Muốn bắt cóc con trai bà, dẫn theo con trai bà bỏ trốn à?
"Cảnh Hi, cô dám!"
Trần Vân Lộ có phần bối rối, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Cháu có dám hay không, bác Hoắc không ngại có thể thử xem?"
Trần Vân Lộ kinh ngạc: "..."
Hứa Hi Ngôn vẫn cười ấm áp như gió xuân, nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra rồi nói: "Cho nên, bác Hoắc là người thông minh, cũng hiểu đạo lý con thỏ nổi nóng cũng biết cắn người, nên tuyệt đối đừng có tới ép cháu đấy!"
Hứa Hi Ngôn đi lướt qua Trần Vân Lộ, bước về phía Hoắc Vân Thâm. Lúc gặp mặt, anh hỏi: "Em và mẹ tôi đang nói chuyện gì vậy?"
Lúc mới đi ra, anh thấy mẹ mình vẫn luôn nói chuyện với Hứa Hi Ngôn, cô còn cười rất vui vẻ.
"Vừa rồi tôi nói chuyện với bà Hoắc về vấn đề dưỡng sinh thôi. Gần đây mẹ anh bị nóng trong, tôi đề nghị lấy cho bà mấy gói thuốc Đông y, uống vào bảo đảm có thể chữa khỏi." Hứa Hi Ngôn trả lời.
"Vậy à, được. Em vào gặp ông nội tôi trước đi, tôi đi xem mẹ tôi thế nào."
Hoắc Vân Thâm đã yên tâm hơn. Anh vốn lo lắng mẹ mình có thể gây khó dễ cho Hứa Hi Ngôn, bây giờ xem ra anh lo lắng thừa rồi.
"Được."
Hứa Hi Ngôn đi về phía Mặc Hương Cư, Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn tới bên cạnh mẹ mình, thấy bà vẫn đứng yên tại chỗ, anh giơ tay nắm lấy tay bà.
Bàn tay bà đẫm mồ hôi, ngón tay cũng rất lạnh.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Hoắc Vân Thâm thầm nghĩ, ngón tay lạnh, mồ hôi lạnh có phải là dấu hiệu của nóng trong không?
Trần Vân Lộ nghe con trai gọi mới lấy lại tinh thần, bà không nói gì mà đột nhiên gục xuống tay vịn xe lăn của anh và khóc òa lên.
Thấy mẹ mình lớn tuổi như vậy lại khóc tức tưởi giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, Hoắc Vân Thâm cảm thấy chân tay luống cuống.
Nóng trong cũng không phải bệnh nan y, vì sao mẹ lại khóc thương tâm như vậy?
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ phải tin tưởng Cảnh Hi, cô ấy nói được thì sẽ được mà."
Ý của Hoắc Vân Thâm là nếu Hứa Hi Ngôn đã nói có thể chữa cho mẹ khỏe lại thì chắc chắn cô có thể làm được.
Nhưng Trần Vân Lộ nghe anh nói vậy càng khóc dữ dội hơn, như thể lập tức sẽ bị cướp đi con trai vậy. Bà đau lòng đến mức nước mắt tuôn ra không thể nào ngừng lại được.
Hoắc Vân Thâm vỗ lưng giúp mẹ, an ủi một lát, cuối cùng Trần Vân Lộ cũng nín khóc, thổn thức nói: "Con trai, con tuyệt đối không thể bỏ mẹ mà đi được! Nếu như mất con, mẹ cũng không sống nổi!"