Editor: Nguyetmai
Cảnh Hi này không phải là cô gái thời gian trước gây ra chuyện ồn ào trong giới giải trí sao?
Thảo nào lại cảm thấy cô ta trông quen mắt như vậy!
Sau khi biết cô là ai rồi, ấn tượng của Trần Vân Lộ với cô lại càng kém hơn, bà vẫn nhớ rõ những tin đồn xấu về Cảnh Hi.
Cái gì mà được đại gia bao nuôi, nhờ quy tắc ngầm mà vào đoàn làm phim, rồi tin đồn với Mã Hạo Đông lan đi khắp nơi, sau đó hình như còn lôi cả Cảnh Đường vào!
Còn có cả vụ án mưu sát đầu độc gần đây nữa, hình như vẫn chưa có kết quả, người nhà nạn nhân kia còn làm loạn cả tòa án kia mà.
Đáng sợ quá đáng sợ quá, sao Vân Thâm lại bị một người phụ nữ vừa nham hiểm vừa ác độc như vậy quấn lấy chứ?
Chẳng lẽ cô ta thấy con trai bà ngồi xe lăn nên thấy dễ lừa à?
Không được không được, có Trần Vân Lộ này ở đây, tuyệt đối không thể để con yêu quái này hại nhà họ Hoắc này được, càng không được phép gây họa cho con trai bà.
Nghĩ như vậy, ý muốn diệt trừ yêu quái trong đầu Trần Vân Lộ càng chắc chắn hơn, bà nhíu mày lại, cực kỳ không thân thiện chất vấn cô: "Hừ! Cô là ai, đến nhà họ Hoắc chúng tôi để làm gì?"
Hứa Hi Ngôn cảm thấy thoáng buồn, lần đầu tiên cô dùng thân phận Cảnh Hi đến nhà họ Hoắc, vẫn chưa từng đối mặt với bà Hoắc lần nào, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì không vui, vì sao bà ấy lại có thái độ hung dữ như vậy với cô nhỉ?
"Bà Hoắc, có phải bác có hiểu lầm gì với cháu không ạ?" Hứa Hi Ngôn hỏi.
"Có thể có hiểu lầm gì chứ? Loại phụ nữ giống như cô, ngày nào cũng chơi bời lẳng lơ, làm ra không biết bao nhiêu chuyện đồi phong bại tục, giờ còn tỏ ra vẻ vô tội này nọ. Thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô tôi thấy nhiều rồi, đừng có nghĩ đến việc giở bất cứ thủ đoạn gì trước mặt tôi!"
Trần Vân Lộ khoanh tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Nghe bà nói như vậy, Hứa Hi Ngôn đã hiểu sơ sơ vì sao lại như vậy rồi, tám phần là bà Hoắc đã thấy tin đồn rồi hiểu lầm cô rồi, nếu đã là tin đồn xấu, cô cũng không giải thích rõ ràng được.
Cho dù cô có giải thích, bà Hoắc vẫn sẽ cho là cô mồm mép lanh lợi đang ngụy biện thôi.
Dù sao những người tin tưởng cô, không cần cô giải thích bọn họ vẫn tin tưởng, còn người đã không tin cô rồi, có giải thích thế nào cũng chẳng có ích gì.
Cho nên, với những tình huống như vậy, bình thường Hứa Hi Ngôn sẽ xử lí theo kiểu miệng ở trên người họ, họ muốn nói gì thì nói, dù sao cô cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.
Hứa Hi Ngôn vén sợi tóc rũ xuống che mắt lên, mỉm cười nói: "Bác lo lắng đến mức này, có phải bác sợ cháu quyến rũ con trai bác không?"
Coi như cô thông minh!
Trần Vân Lộ không cần vòng vo nữa: "Đúng vậy! Con trai tôi là người thừa kế nhà họ Hoắc, muốn xứng đôi với nó, chưa nói đến môn đăng hộ đối, ít nhất thanh danh cũng phải trong sạch đã. Cảnh Hi cô có thể làm được bao nhiêu chứ?"
"Xét về gia thế, lai lịch của cô không rõ ràng, xét về sự trong sạch, à, cái đấy khỏi phải nói, chắc cô vì muốn leo lên mà dâng thân mình không ít đâu nhỉ?"
"Cô nói xem, tôi sẽ cho phép người phụ nữ như cô vào làm ô uế cửa nhà họ Hoắc chúng tôi à?"
"Nếu như cô biết điều thì biến nhanh đi! Đừng ép tôi phải gọi người đến đuổi cô ra khỏi cửa!"
Lời nói của Trần Vân Lộ rất khó nghe, nếu như là Hứa Hi Ngôn lúc trước, cô nhất định sẽ không do dự mà tát cho người đó mấy phát, đánh chết người đó.
Nhưng mà bà là mẹ của Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn sẽ không ra tay làm bà bị thương, càng không thể mắng lại bà ấy.
Cô chỉ có thể mỉm cười nói với bà: "Bác xuất thân là tiểu thư khuê các, lại gả cho gia đình danh giá số một Bái Kinh, thân phận không thể với tới được, đương nhiên khí chất lại càng không ai sánh kịp. Vì bảo vệ nhà họ Hoắc, bảo vệ con trai mình, bác đúng là một người mẹ tốt xứng đáng với chức vụ, thật sự khiến người khác phải bội phục."
Hử?
Trần Vân Lộ nghẹn họng, mình đã nói mấy lời khó nghe như vậy rồi, cô ta lại còn có thể cười rồi nói ra mấy lời hay ý đẹp ca ngợi bà nữa? Rốt cuộc cô ta có ý gì đây?