Editor: Nguyetmai
Liên tục đánh sai mấy nốt nhạc khiến trong lòng Hoắc Vân Thâm rất bực bội, anh ném thẳng bản nhạc phổ vào thùng rác bên cạnh.
Trong đầu anh hiện giờ đầy ắp hình bóng của Hứa Hi Ngôn, và cả mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Diệp Tầm. Ôi, phải làm thế nào đây?
Nói không để ý cũng chỉ là gạt người, anh làm sao có thể không để ý được chứ?
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ném bản nhạc phổ đi, khẽ cắn môi rồi lặng lẽ đi đến chỗ thùng rác, nhặt bản nhạc lên.
Hoắc Vân Thâm phát hiện cô tới, thoáng sửng sốt vài giây. Đến khi kịp phản ứng lại, anh lập tức giấu đi tâm trạng phiền muộn vừa rồi, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Hi Ngôn không nhìn anh mà đi vòng qua bên cạnh, vươn một tay đặt trên phím đàn, đánh lại phần anh liên tục đàn sai.
Những tiếng dương cầm trôi chảy du dương vang lên, âm sắc vừa đẹp đẽ vừa êm tai. Hoắc Vân Thâm rất kinh ngạc, anh chỉ biết Hứa Hi Ngôn kéo đàn violon rất hay, nhưng không biết cô cũng hiểu về dương cầm.
Hứa Hi Ngôn thích thú đánh đàn. Một lúc sau, cô quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau. Cô nhìn anh mỉm cười, cổ vũ anh tiếp tục đàn bài vừa rồi.
Hoắc Vân Thâm ngầm hiểu, giơ tay đặt lên trên phím đàn, đuổi theo tiết tấu của cô.
Một đoạn nhạc, hai người một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, phối hợp hoàn hảo ăn ý với nhau.
Âm nhạc có thể liên hệ trực tiếp với linh hồn của con người. Thông qua tiếng đàn và ánh mắt, Hứa Hi Ngôn nói cho anh biết rằng, cô vẫn là cô, không hề thay đổi, mong anh tin tưởng cô.
Hoắc Vân Thâm hiểu ý của cô, phiền muộn trong lòng liền tan biến.
Không quan tâm trước kia Hứa Hi Ngôn thế nào, từng qua lại gặp gỡ ai, đó đều là quá khứ.
Điều anh quan tâm là cô bây giờ, anh sẽ kiên nhẫn chờ cô.
Một bản nhạc kết thúc, hai người nhìn nhau một lúc lâu, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Hứa Hi Ngôn đặt bản nhạc phổ xuống, sau đó làm một động tác khiến Hoắc Vân Thâm cực kỳ ngạc nhiên.
Một tay cô ấn lên tay đẩy của xe lăn, tay kia thì chống lên tay vịn. Cô đột nhiên cúi người, dùng tư thế lấn lướt để giam anh ở trên xe lăn.
Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh, nghiêm túc nói xin lỗi: "Anh Hoắc, tôi rất xin lỗi về chuyện tối nay, không ngờ Nhị sư huynh của tôi lại đột nhiên xuất hiện, còn ở căn 104 đối diện với chúng ta. Con người anh ấy rất ngốc, anh ấy nói vậy, anh sẽ không để ý chứ?"
Khoảng cách này thật sự quá gần, nếu như Hoắc Vân Thâm không hơi ngửa đầu ra sau, có thể trán anh sẽ chạm vào trán cô.
"Không đâu."
Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt giống như hai hồ nước của cô, giả vờ bình tĩnh lắc đầu. Trong lòng anh lúc này có cảm giác như dời núi lấp biển, nhưng mặt ngoài vẫn không hề dao động sợ hãi.
Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh chính là như vậy, bên ngoài lạnh lùng thản nhiên, nhưng thực chất trong lòng nóng như lửa. Rõ ràng là đã thích muốn chết, nhưng vẫn cứ không chịu thừa nhận.
Nhìn dáng vẻ anh hoàn toàn không để ý làm Hứa Hi Ngôn thầm buồn bực, lẽ nào anh ấy thật sự không quan tâm tới mình à?
"Cho dù trước đây tôi rất thân với Diệp Tầm, anh cũng không ngại sao?"
Hứa Hi Ngôn muốn thăm dò xem anh có ghen gì không.
Cô hi vọng có thể nhìn ra được chút yêu thích từ trong biểu hiện của Hoắc Vân Thâm.
"Ngại... thì cũng làm gì được đâu?"
Hoắc Vân Thâm biểu hiện rất thản nhiên làm người ta không đoán được tâm trạng của anh.
Thật ra, anh không mấy để ý tới quá khứ của Hứa Hi Ngôn. Trước kia cô từng thích ai, từng ở cùng với ai, đó đều là quá khứ.
Anh chỉ biết là cô dành lần đầu tiên của mình cho anh, anh yêu cô. Không cần biết cô trở thành người thế nào, anh vẫn luôn yêu cô giống như ban đầu, vậy là đủ rồi.
Anh nói là ngại sao?
Mặc dù cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng ít ra cho thấy anh có để ý tới cô, đúng không?
Hứa Hi Ngôn thấy khá hưng phấn, cô nhìn anh mỉm cười: "Anh Hoắc, anh có bằng lòng chờ tôi không?"