Editor: Nguyetmai
Nếu như Hoắc Vân Thâm tính toán chuyện này, anh có tin là anh ấy sẽ làm cho anh trực tiếp biến mất khỏi Trái đất này không?
Hoắc Vân Thâm nể mặt Hứa Hi Ngôn, không chấp nhặt với Diệp Tầm. Khi Diệp Tầm vẫn còn đang lầm bầm nói không ngừng, anh lại thản nhiên mở cửa căn hộ 101 và di chuyển xe lăn đi vào trong.
Tiếng cửa đóng lại cái "rầm" làm Diệp Tầm nhảy dựng lên. Khi lấy lại tinh thần, anh ta không nén được cơn giận.
Không ngờ anh ta lại bị người ta phớt lờ?
Còn xem sự khiêu khích của anh ta thành không khí nữa?
Chờ tới khi anh ta kịp phản ứng lại thì mới kinh ngạc trợn tròn mắt, quay đầu hỏi Hứa Hi Ngôn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao... sao anh ta lại vào căn số 101? Đừng nói với anh là anh ta ở đó đấy!!!"
Hứa Hi Ngôn vô tội gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy vẫn luôn ở căn số 101 mà."
"M* nó chứ!" Diệp Tầm tức tối đến nỗi giơ chân lên. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà anh ta ở trong căn hộ ấy, ngay bên cạnh căn của Hứa Hi Ngôn hả?
Diệp Tầm đã rơi vào trạng thái phát điên, cào cào mái tóc màu bạc, buồn bực nói: "Sao trước đó em không nói cho anh biết người ở nhà bên cạnh là anh ta?"
"Trước đó anh cũng đâu có hỏi em!"
Hứa Hi Ngôn nhún vai, nói.
Diệp Tầm: "..."
Thật sự không ngờ người đàn ông họ Hoắc kia lại ở căn 101. Anh ta lợi hại đến nhường nào mà có thể giấu giếm thân phận, khiến cho không một ai điều tra ra được?
Bây giờ, Diệp Tầm đã không thể coi thường tên họ Hoắc kia nữa rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Hứa Hi Ngôn và người kia ở ngay sát cạnh nhau, mà anh ta chỉ có thể ở đối diện, trong lòng Diệp Tầm lại giống như có cỏ mọc lan tràn, hết sức bực bội.
"Anh vừa nhìn là đã biết rồi, nhất định là anh ta cố ý tới gần em, tính quyến rũ em. Tiểu Hi Hi, em hãy nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi, anh không cho phép hai người qua lại gặp gỡ nhau. Loại người này lòng dạ đen tối, tốt nhất là em hãy tránh xa một chút cho anh."
Hứa Hi Ngôn mím môi, trong lòng rất khó chịu: "Em làm không được. Mọi người đều là hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp."
"Cho dù em có gặp phải, cũng giả vờ như không quen biết." Diệp Tầm bắt đầu ra điều kiện hạn chế cho cô.
Hứa Hi Ngôn biết rõ, cô không có cách nào thuyết phục được người đàn ông cố chấp Diệp Tầm này. Nếu như cô không nghe anh ta, anh ta sẽ cứ lải nhải không ngừng.
Để sớm đuổi anh ta đi, Hứa Hi Ngôn chỉ đành phải giả vờ chịu thua: "Được rồi, em biết rồi."
"Ừ, ngoan vậy thì được. Em về đi, anh cũng về phòng đây." Diệp Tầm đút hai tay vào túi, lùi lại vài bước, còn nói: "Đúng rồi, anh ở nhà đối diện sẽ luôn để mắt tới em đấy. Tốt nhất là em nên đàng hoàng một chút cho anh."
Anh ta đang cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng anh ta không nhìn thấy mà dám lén đi tìm người kia sau lưng anh ta.
Hứa Hi Ngôn: "..."
Đau đầu!
Hứa Hi Ngôn cảm thấy đúng là từ chân đến đầu đều đau!
Chỉ cần anh ta vừa xuất hiện thì luôn có thể phá hỏng hết cả hình thức ở chung giữa cô và Hoắc Vân Thâm.
Ôi, lúc này thật không biết nên làm gì nữa. Hứa Hi Ngôn mở cửa nha, quay lại căn hộ 102 của mình.
Sau khi đi vào trong nhà, Hứa Hi Ngôn vốn định gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, nhưng khi liếc nhìn cánh cửa thủy tinh trên tường, cô lập tức phấn chấn lại. Hì hì, may là giữa bọn họ còn có "cánh cửa thần kỳ" này!
Hứa Hi Ngôn bỏ điện thoại xuống, vui vẻ chạy đến, mở cánh cửa tủ âm tường ra, thành công đi qua nó để sang nhà Hoắc Vân Thâm.
Cô nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy anh đâu, bèn chạy vào phòng trong tìm. Men theo tiếng đàn dương cầm, cuối cùng cô mới tìm được anh trong phòng đàn.
Anh đang ngồi trước cây dương cầm, một tay cầm bản nhạc nghiên cứu, tay kia bấm lên phím đàn, định làm cho mình bình tĩnh lại.
Nhưng cho dù anh đàn thế nào, tối nay vẫn không thể nào bình tĩnh được. Anh chẳng có chút cảm hứng nào cả, thậm chí nhìn bản nhạc của mình mà cũng có thể đánh sai được.