Editor: Nguyetmai
Hoắc Vân Thâm không những muốn để Hứa Hi Ngôn là người đầu tiên nghe ca khúc mới của anh, mà anh còn có một ý nghĩ khác: "Cảnh Hi, nếu tôi muốn mời em diễn vai nữ chính trong MV ca nhạc lần này của tôi, em có đồng ý không?"
"Thật không vậy? Tôi đồng ý, cực kỳ đồng ý luôn!"
Hứa Hi Ngôn vui vẻ kêu lên, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì lại hơi do dự: "Có điều, để tôi làm có ổn không? Hiện tại tôi không có chút danh tiếng nào, hơn nữa tin tức tiêu cực lại nhiều như vậy, tôi sợ tôi diễn sẽ phá hỏng MV của anh."
Hứa Hi Ngôn lo lắng như vậy cũng phải, ca khúc mới của Hoắc Vân Thâm hoàn hảo không một lỗ hổng, nhưng nếu như cô tham gia diễn xuất, cô sợ đến lúc đó những người mê nhạc sẽ vì cô mà bài xích bài hát mới của anh.
Cô không muốn phá hỏng bài hát mới của anh, không muốn bài hát mới của anh có bất kỳ một vết nhơ nào.
"Sẽ không đâu, tôi thấy em làm được. Không có bất cứ ai thích hợp hơn em cả."
Bài hát mới này của Hoắc Vân Thâm chẳng khác nào đang viết cho Hứa Hi Ngôn, là một tình khúc dành tặng riêng cho cô.
Trong lòng anh đã suy nghĩ chắc chắn rồi, sau này anh sẽ chỉ viết tình ca cho cô, muốn cô trở thành vai nữ chính cho tất cả MV của anh.
"Trời ơi! Tôi đúng là vinh hạnh quá đi mất!"
Quá vui mừng quá ngạc nhiên, có thể được nhà âm nhạc thiên tài "Nghịch Vân" chọn tham gia diễn MV của anh, Hứa Hi Ngôn cảm thấy chắc chắn là mộ tổ tiên nhà cô đang bốc khói xanh, hoặc là do kiếp trước cô giải cứu cả Trái đất mới có thể may mắn đến như vậy.
"Bối cảnh trong MV là ở nước E, đợi cuộc họp báo của em kết thúc rồi chúng ta xuất phát, em thấy có được không?"
Hoắc Vân Thâm dự định tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi này của Hứa Hi Ngôn để đi quay MV, bây giờ muốn hỏi ý kiến của cô.
Hứa Hi Ngôn suy nghĩ kỹ càng, cô không có gì để lo nghĩ cả. Lúc trước cô ở nước E suốt năm năm, khi về nước đã làm visa, giờ có thể lui tới nước E bất cứ lúc nào.
Nếu như cô đi quay MV, chỉ cần báo lại cho ông ngoại và Anh Bảo một câu là được rồi: "Tôi không có vấn đề. Vừa khéo là tôi có sẵn visa của nước E."
"Năm năm trước em đều sống ở nước E à?"
Nếu đã nói tới nước E, đương nhiên Hoắc Vân Thâm muốn tìm hiểu quá khứ năm năm trước và tình trạng cuộc sống của Hứa Hi Ngôn.
"Ừ, tôi ở nước E, vừa đi học vừa đi làm thêm."
Hứa Hi Ngôn chỉ nói qua loa thôi, tạm thời không thể nói ra chuyện cô sinh con ở nước E được.
"Vậy chắc em đã vất vả lắm."
Hoắc Vân Thâm hơi đau lòng, anh đã bỏ lỡ mất năm năm, anh không tìm thấy cô đúng lúc, không thể chăm sóc tốt cho cô, bảo vệ cô.
Một cô gái như cô một thân một mình nơi tha hương, chắc chắc chịu rất nhiều gian khổ.
"Vẫn còn ổn. Cậu của tôi ở nước E, thường ngày may mà có cậu, còn có Đại sư huynh, Nhị sư huynh chăm sóc tôi."
Hứa Hi Ngôn cười giải thích. Cô là một cô gái bẩm sinh lạc quan, trên gương mặt luôn có nụ cười tràn đầy ấm áp, niềm vui.
Hai người giống như những người bạn lâu năm, vui vẻ nói chuyện suốt đường đi. Lúc về đến Thịnh Thế Ngự Cảnh, hai người chia tay ở cửa, ai về nhà nấy.
Hứa Hi Ngôn trở lại căn hộ 102, phát hiện trên tường ngoài phòng khách có thêm một chiếc tủ âm tường bằng thủy tinh sát đất, trên tủ thủy tinh có một ngọn đèn sáng mờ mờ màu tím. Ánh sáng khúc xạ của ngọn đèn và thủy tinh giao lẫn nhau, nhìn cực kỳ ảo diệu.
Chắc chắn đây là kiệt tác của Hoắc Vân Thâm nhỉ!
Ngoại trừ anh thì còn có ai tinh tế được như thế đâu?
Hứa Hi Ngôn nhớ đến chuyện cô và Anh Bảo xúi Hoắc Vân Thâm làm một cánh cửa trên vách tường ngày hôm trước. Hứa Hi Ngôn to gan suy đoán, chắc chiếc tủ sát đất này chính là cánh cửa đường nối giữa hai căn phòng?
Hứa Hi Ngôn bị chiếc tủ âm tường này hấp dẫn, bèn đi qua đó, nghiêm túc quan sát cái tủ đẹp đẽ này.
Trên mỗi một ngăn của tủ có xếp các lọ hoa đá đáng yêu, ở giữa là khung ảnh thủy tinh có gắn ảnh chụp của Hứa Hi Ngôn lúc còn nhỏ.
Hứa Hi Ngôn cầm khung ảnh lên xem, nhìn thấy gương mặt trẻ con của bản thân mình lúc nhỏ, khóe môi không nhịn được mà cong lên.