Editor: Nguyetmai
Là tình địch của mommy cũng chính là tình địch của cô bé, cô bé không thể nào hòa thuận với kẻ địch được.
Hoắc Tam Nghiên thật sự đã bị cô bé đáng yêu trước mặt hấp dẫn, rất tò mò về thân phận của bé con. Cô đưa tay định ôm nhóc một cái: "Nhóc con, đến đây, để dì ngắm con xem nào!"
"Không được, cô là người xấu."
Khi Hoắc Tam Nghiên xoay người định cầm tay cô bé, Anh Bảo lui ra sau hai bước, vung đôi chân nhỏ ngắn bỏ chạy.
Sau lưng vang lên giọng của Hoắc Vân Thâm: "Bên ngoài có ai vậy? Chị đang nói chuyện với ai thế?"
Cô bé con đã chạy mất bóng dáng rồi, Hoắc Tam Nghiên bừng tỉnh lại, thật sự tưởng rằng ban nãy mình xuất hiện ảo giác.
Cô đóng cửa lại, buồn bực nói: "Có một đứa bé đến gõ cửa, chắc là tìm nhầm nhà rồi."
"Đứa bé như thế nào?"
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn, đi vào phòng khách hỏi.
"Một bé con chắc cao bằng băng ghế ấy, mặc bộ đồ màu đỏ, mặt núng nính, trông rất đáng yêu, cũng có lúm đồng tiền như em..."
Nghe cô miêu tả, Hoắc Vân Thâm đã đoán ra là Anh Đào Bảo Bảo. Nguy rồi, cô bé này gõ cửa tìm anh không thấy, chắc chắn lại bỏ đi rồi!
Không đợi Hoắc Tam Nghiên nói xong, Hoắc Vân Thâm đã lướt ngang qua người cô, tiến đến mở cửa. Thế nhưng ngoài cửa làm gì còn bóng dáng của cô bé nữa?
Hoắc Vân Thâm xoay người lại, giọng điệu hơi nóng nảy: "Ban nãy sao chị không giữ con bé lại?"
"Chị có giữ con bé, nhưng con bé nói chị là người xấu, sau đó chạy đi."
"Đều tại chị! Chắc chắn chị đã dọa con bé sợ bỏ chạy!"
Hoắc Vân Thâm đang thực sự tức giận, Hoắc Tam Nghiên vừa đến đã quấy nhiễu cuộc sống của anh một cách nghiêm trọng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Anh Đào bé nhỏ vui vẻ chạy tới tìm anh, kết quả không tìm thấy, thất vọng chạy đi, trong lòng anh liền dâng lên loại cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
"Chị đâu có dọa con bé!"
Hoắc Tam Nghiên tỏ ra vô tội, cô còn định tới ôm cô bé đáng yêu một cái mà.
"Với gương mặt này của chị, ban ngày có thể trừ tà, ban đêm có thể đuổi quỷ. Nhờ chị sau này ít đến chỗ em một chút đi nhé!" Hoắc Vân Thâm tức giận nói.
Cô cứ quấn lấy anh đòi dạy nấu ăn, kết quả dạy lâu như vậy, cô ăn no bụng rồi nhưng vẫn chưa học được gì. Bây giờ bảo cô ra mở cửa thì dọa Anh Đào nhỏ chạy mất.
Bà chị Hoắc yêu quái chuyên ăn hại này đúng là thành sự chẳng có bại sự có thừa, tới lúc nào mới có tâm được một chút đây!
"Haizz, ông em, em nói như vậy làm chị đây đau lòng quá!"
Hoắc Tam Nghiên nói rất đáng thương nhưng do không tim không phổi đã quen nên trên mặt vẫn cười tươi như hoa.
Hơn nữa, cô lại nổi cơn nhiều chuyện, lải nhải nói: "Mà này, ông em, đứa bé ban nãy cũng có lúm đồng tiền giống em đấy! Em nói nó là con gái của em, chị cũng không nghi ngờ chút nào đâu!"
Hoắc Vân Thâm: "..."
Thấy Hoắc Vân Thâm im lặng không nói, Hoắc Tam Nghiên lại hỏi: "Em có thành thật khai báo không thì bảo, có phải em lén giấu con gái riêng ở ngoài không?"
"Đủ rồi!" Nghe Hoắc Tam Nghiên hỏi như vậy, Hoắc Vân Thâm không khỏi nổi trận lôi đình: "Có má lúm đồng tiền giống em thì đều là con gái em à?"
"Chị đi xem thử ngoài kia có bao nhiêu người có má lúm đồng tiền?"
"Có phải đều là người thân của em không?"
"Hoắc Tam Nghiên, xin chị lần sau đừng có nói chuyện với em một cách thiểu não như vậy nữa có được không hả?"
"Con gái riêng con gái riêng, chị nhìn thử người như em có giống là người có con không?"
"Chị có biết mỗi lần chị nói mấy chủ đề này, trong lòng em khó chịu lắm không hả!"
Hoắc Vân Thâm quát tháo một tràng, tức giận đến mức ngực phập phồng, hai mắt đỏ hồng. Anh quay mặt đi, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Tam Nghiên bị cơn giận cuộn trào kia làm hết hồn, trước nay cô vẫn biết em trai mình tốt tính, chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng nhưng hôm nay lại phát điên đến như vậy.
Cô chỉ nói đùa một chút thôi mà!
Đúng là đáng sợ, đáng sợ quá! Được rồi được rồi, cứ bỏ chạy trước vẫn hơn!!!