Editor: Nguyetmai
Trên đường trở về.
Nhóc con đã chơi cả một ngày nên hiện giờ cảm thấy khá mệt mỏi, bèn dựa vào ghế không buồn nhúc nhích.
Hứa Hi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nhóc con phía sau qua tấm gương chiếu hậu, hỏi: "Cục cưng, hôm nay con chơi có vui không?"
"Vui ạ!" Anh Bảo bi ba bi bô trả lời.
"Con thích chơi cùng với anh Phi Mặc đúng không?" Hứa Hi Ngôn lại hỏi.
Anh Bảo gật đầu: "Đúng thế đúng thế, anh Phi Mặc rất tốt, anh ấy đối với Bảo Bảo tốt lắm, còn không chê Bảo Bảo không có papi. Vì thế, Bảo Bảo rất thích chơi cùng anh Phi Mặc."
Trong lòng Hứa Hi Ngôn chợt đau nhói, cô rất xót thương cho bé con có tâm hồn nhạy cảm này.
Nhắc tới papi, Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên nhớ tới Hoắc Vân Thâm, bèn hỏi Anh Bảo: "Cục cưng, con có muốn gặp lại chú má lúm đồng tiền không?"
Nghe đến chú má lúm đồng tiền, đôi mắt nhóc con sáng bừng lên. Cô bé phấn khích nói: "Được ạ được ạ. Con muốn gặp chú má lúm đồng tiền, chú má lúm đồng tiền là chú giỏi nhất trên thế giới, Bảo Bảo rất thích được gặp chú."
Hứa Hi Ngôn muốn gặp Hoắc Vân Thâm, đang lo không nghĩ ra lí do nên lập tức hỏi nhóc con: "Vậy bây giờ chúng ta đến nhà chú má lúm đồng tiền chơi nha! Chú má lúm đồng tiền còn mua cho cục cưng một đôi dép rất đáng yêu đấy."
"Thật không ạ?" Anh Bảo vốn đang hơi mệt nhưng bây giờ tinh thần lập tức dâng cao, cô bé vỗ bàn tay nhỏ xíu: "Bé Hi, Bảo Bảo muốn đi, muốn đi."
"Được thôi, con ngồi yên đi, bây giờ mẹ đưa con đến tìm chú má lúm đồng tiền."
Hứa Hi Ngôn mỉm cười, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.
Ai da, muốn gặp nam thần cũng đâu phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần lấy Anh Bảo làm lá chắn là có thể danh chính ngôn thuận đi gặp rồi.
Ha ha ha, mình thật là thông minh mà!
Xe chạy về Thịnh Thế Ngự Cảnh, khoảng bốn rưỡi là đến nơi.
Hứa Hi Ngôn dừng xe, cô đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được điện thoại của đoàn làm phim.
Anh Bảo khá nóng lòng nên xuống xe trước: "Bé Hi, Bảo Bảo nhớ đường rồi, Bảo Bảo đi tìm chú má lúm đồng tiền trước."
"Được, chú má lúm đồng tiền ở căn 101 nhé!"
"Bảo Bảo biết rồi ạ. Chú má lúm đồng tiền ở cạnh nhà của bé Hi."
Anh Bảo đóng cửa xe rồi lật đật chạy đi.
Hứa Hi Ngôn nhìn theo bóng cô bé chạy về hướng khu nhà rồi mới nhận điện thoại.
Khu vực này là khu dành cho người có điều kiện nên an ninh vô cùng tốt. Vì thế Hứa Hi Ngôn không phải quá lo lắng cho Anh Bảo. Hơn nữa, trí nhớ của cô bé cũng rất tốt nên sẽ nhớ đường.
Nhóc con thuộc đường nên chạy một mạch vào khu nhà, đi thẳng đến căn 101. Cô bé không với tới chuông cửa nên không có cách nào khác, đành phải gõ cửa.
Đợi một lúc lâu cửa mới mở ra, nhóc con thấy có bóng người xuất hiện. Chưa nhìn thấy mặt người đó, bé con đã lập tức phấn khích nhảy lên, reo: "Bingo! Chú má lúm đồng tiền!"
Người mở cửa ra là Hoắc Tam Nghiên, lúc mở cửa cô còn chưa nhìn thấy người. Sau khi nghe thấy tiếng reo mới cúi đầu xuống, phát hiện cô nhóc vô cùng dễ thương đang đứng dưới đất.
Cô bé mặc một bộ quần áo màu đỏ làm tôn lên nước da trắng hồng, rất ưa nhìn. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to, gương mặt thanh tú đáng yêu, khiến người đối diện không thể ngừng yêu thương cô bé.
Nhìn kỹ gương mặt cô bé còn thấy trên má có đôi lúm đồng tiền, trông giống Hoắc Vân Thâm đến sáu bảy phần. Hoắc Tam Nghiên giật mình như gặp phải quỷ: "Ôi, bé con, cháu là ai vậy?"
Anh Bảo vốn muốn dành tặng cho chú má lúm đồng tiền một điều ngạc nhiên nhưng không ngờ người mở cửa lại là một cô xinh đẹp sành điệu.
Anh Bảo vốn trưởng thành sớm nên cho rằng cô sành điệu trước mặt là bạn gái chú má lúm đồng tiền, thế là trong lòng rất không vui.
Lần trước chú má lúm đồng tiền nói chú ấy không có bạn gái, vậy bây giờ người phụ nữ này là ai?
Chú má lúm đồng tiền nói dối!
Nụ cười vui vẻ trên môi nhóc con biến mất. Cô bé mân mê miệng, cái đầu nhỏ tiu nghỉu cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, hỏi lại bằng giọng không mấy thân thiện: "Vậy cô là ai?"
Trong suy nghĩ của Anh Bảo, cô bé thích chú má lúm đồng tiền, muốn ghép đôi chú má lúm đồng tiền và mommy. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm một cô gái kia, cô này nhất định là tình địch của mommy.