"Có lẽ là được đấy!" Hứa Hi Ngôn lấy cớ đi nhà vệ sinh, chẳng qua là tạo cơ hội cho Tiêu Vũ Thiên và Mã Hạo Đông nói chuyện riêng với nhau.
Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu đi ra ngoài, trong phòng ăn chỉ còn lại Mã Hạo Đông và Tiêu Vũ Thiên.
Một bên là Mã Hạo Đông đại biểu cho không khí ấm áp mạnh mẽ, bên còn lại là Tiêu Vũ Thiên với cảm giác lạnh giá quanh người. Hai luồng khí này đối nghịch với nhau, khiến trong phòng có cảm giác vô cùng căng thẳng bức bối.
Mã Hạo Đông không kiên nhẫn được nữa, bèn lên tiếng phá tan sự bế tắc: "Tôi biết em hận tôi vì chuyện năm đó, đến tận bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Nhưng tính đến giờ cũng đã sáu năm trôi qua rồi, em có thể thôi hận tôi được không?"
"Hừ." Tiêu Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng, ngầm thừa nhận.
Cô không nhìn Mã Hạo Đông, đôi mắt lạnh nhạt chỉ ngơ ngẩn nhìn mép chiếc ly đế cao sáng chói trên bàn ăn, trong lòng lại tràn đầy cay đắng.
Nếu như sáu năm trước không gặp phải người đàn ông tên Mã Hạo Đông này, cuộc đời của cô cũng sẽ không thay đổi long trời lở đất đến như thế.
Mà hơn hết, cô cũng không cần phải lang thang khắp nơi suốt sáu năm ròng.
Bây giờ, cô đã về nước, một lòng chỉ muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, tốt nhất là cả đời này không có bất kỳ mối liên quan nào nữa.
"Tôi biết tôi đã sai, tôi cũng đã xin lỗi rồi, em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi? Em nói đi, chỉ cần em nói ra, tôi chắc chắn có thể làm được."
Xin lỗi có ích gì không?
Mạng sống đã mất có thể lấy lại được không?
Cuộc sống hạnh phúc của cô trước đây có thể trở lại không?
Không thể!
Tiêu Vũ Thiên ép bản thân mình phải tuyệt tình đến cùng, ánh mắt liếc về phía anh ta, nói ra từng chữ: "Tôi, muốn, anh, chết!"
Bốn chữ "tôi muốn anh chết" này đã thể hiện tất cả hận thù của cô đối với anh ta.
Tiêu Vũ Thiên dường như đã dùng hết sức lực để nói ra bốn chữ này, đôi tay giấu dưới bàn ăn không ngừng run rẩy.
Con tim của cô đang run lên, đau đớn đến nỗi sắp nghẹt thở.
Người đàn ông mà cô căm thù nhất giống như khối u ác tính cắm rễ sâu vào mỗi nơi trong cơ thể của cô, muốn nhổ tận gốc nó đi thì chắc chắn là đau như khoét tim cắt thịt.
Hai mắt Mã Hạo Đông bỗng ươn ướt, con tim thắt chặt đến mức đau đớn. Anh ta nghẹn ngào hỏi: "Em thật sự hi vọng tôi chết ư?"
Tiêu Vũ Thiên cố ép xuống những giọt lệ trong đôi mắt, hất cằm lên lạnh lùng nhìn anh ta, thốt ra một chữ qua kẽ răng: "Đúng!"
"Được thôi."
Dáng người cao lớn của Mã Hạo Đông hơi ủ rũ, gật đầu một cách yếu ớt. Anh ta mang theo vẻ mặt không sợ chết cầm lấy con dao cắt đồ ăn trên bàn, nhắm trúng vào vị trí tim của mình.
"Đâm vào đây có thể khiến em hài lòng chứ?"
Tiêu Vũ Thiên trừng mắt nhìn anh ta, những giọt lệ trong suốt đong đầy trong mắt nhưng cô vẫn luôn cố kiềm chế, không để nó rơi xuống.
Bên kia, Mã Hạo Đông giơ con dao lên, sau đó đâm mạnh vào tim mình.
Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, cơ thể của Tiêu Vũ Thiên bị chấn động mạnh, những giọt lệ rơi xuống tí tách.
Không...
Trong lòng bỗng nhiên có một giọng nói đang thét gào, cô muốn ngăn chặn hành động của anh ta.
Mã Hạo Đông dùng sức rất lớn, nhưng khi mũi dao sắp đâm vào da thịt, anh ta bỗng nhiên dừng lại.
Con dao không thật sự đâm vào trong tim, lúc nãy anh ta chỉ làm một hành động giả để thăm dò cô mà thôi.
Anh ta nhận ra trong chớp mắt đó, lòng tin của Tiêu Vũ Thiên thật sự bị dao động.
Chính nước mắt của cô đã bán đứng cô.
Nếu như cô thật sự không đoái hoài gì đến anh ta, cô cần gì phải rơi nước mắt vì anh ta chứ?
Lồng ngực Mã Hạo Đông phập phồng dữ dội, cuối cùng anh ta lại cắm mạnh con dao lên trên bàn, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Vũ Thiên: "Tôi biết, em không nỡ để tôi chết."
Tiêu Vũ Thiên không ngờ anh ta lại làm động tác giả, thế nhưng vào khoảnh khắc khi anh ta dừng tay, cô thật sự đã thầm thở phào nhẹ nhõm.