Nhân viên phục vụ bê món ăn lên. Hứa Hi Ngôn gọi rượu vang đỏ, Uyển Đậu rót rượu vang đỏ cho mọi người xong thì ngoan ngoãn ngồi xuống, thỉnh thoảng nói chen vào mấy câu.
Các cô vừa ăn vừa trò chuyện, Tiêu Vũ Thiên trình bày sơ lược về kế hoạch sắp tới của mình. Đồng thời, Tiêu Vũ Thiên tuyên bố rằng mình chỉ làm công thôi, chỉ thay người khác quản lí công ty.
Bước tiếp theo, Vũ Thiên định tuyển thêm người cho Công ty Giải trí Cảnh Duyệt, xây dựng cơ cấu tổ chức mà một công ty cần có.
Hứa Hi Ngôn nghe xong bản kế hoạch mà Tiêu Vũ Thiên vạch ra thì gật đầu lia lịa, hơn nữa còn khen ngợi: "Chị Thiên Thiên, em không nhìn ra đấy. Chị không chỉ biết dẫn dắt nghệ sĩ, mà còn có thể quản lí công ty nữa."
"À, làm việc kiếm tiền thôi mà. Nếu như ông chủ đã mời chị đến đây thì đương nhiên chị phải dốc hết sức mình, giúp Cảnh Duyệt trở nên tốt hơn."
Tiêu Vũ Thiên nâng ly lên, cụng với Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu.
Hứa Hi Ngôn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tò mò hỏi: "Ông chủ? Ý chị là ông Donald đấy à?"
"Không, không phải anh ta. Donald cũng chỉ quản lí tạm thời thôi, công ty này cũng không thuộc về anh ta." Tiêu Vũ Thiên giải thích.
"Vậy thì ông chủ thật sự là ai vậy?"
Hứa Hi Ngôn rất tò mò, nếu đã là nhân vật vừa là bạn vừa là đối thủ với Hoắc Vân Thâm, có năng lực mời được Tiêu Vũ Thiên, vậy thì chắc chắn người đó cực kỳ lợi hại.
"Chị không thể tiết lộ được. Ngày nào đó em sẽ gặp được anh ta thôi."
Tiêu Vũ Thiên rất tuân thủ thỏa thuận giữ bí mật.
"Uyển Đậu, em đã từng gặp người đó chưa?"
Hứa Hi Ngôn lại quay sang hỏi Uyển Đậu, theo lí thì chắc cô ấy đã từng gặp người đó rồi nhỉ!
"Không có, không có không có… Em chưa từng gặp."
Uyển Đậu lắc đầu lia lịa như trống bỏi, ngay lập tức phủ nhận. Thật ra trong lòng Uyển Đậu biết rõ ràng, nhưng cô không thể nói được, vì cô cũng đã ký hiệp ước giữ bí mật với ông chủ rồi.
Cho nên là hiện giờ chỉ có Hứa Hi Ngôn là không biết gì cả, không biết ông chủ đứng sau màn của Công ty Giải trí Cảnh Duyệt là ai nữa.
Nếu mọi người đều không muốn tiết lộ, Hứa Hi ngôn cũng không tiện hỏi thêm nữa, cô bảo Tiêu Vũ Thiên và Uyển Đậu dùng bữa đi.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ gõ cửa rồi dẫn một người đàn ông vào. Người này đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mít không một kẽ hở, ăn mặc cũng rất tùy tiện, không có chút dáng điệu ngôi sao nào, người ngoài căn bản sẽ không nhận ra anh ta.
Hứa Hi Ngôn thấy Mã Hạo Đông đến thì lập tức đứng lên đón tiếp: "Anh Đông, cuối cùng anh cũng đến rồi. Nếu anh còn chưa đến, chúng tôi sẽ ăn hết đồ ăn đấy."
Mã Hạo Đông đi vào, vừa đi vừa nói: "Thật ngại quá, đến trễ mất rồi. Trên đường hơi kẹt xe."
Lúc Mã Hạo Đông mở miệng ra nói câu đầu tiên, cho dù anh ta đang đeo khẩu trang, giọng nói có hơi bị cản lại, nhưng Tiêu Vũ Thiên vẫn có thể nghe ra giọng nói của anh ta.
Tiêu Vũ Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn người vừa tới. Chỉ vỏn vẹn vài giây sau, cô đã thu lại ánh mắt ngạc nhiên của mình, lại khôi phục về tính cách lạnh lùng xuất trần vốn có, quay đầu nhìn sang hướng khác.
"Không sao! Mau vào chỗ ngồi đi!"
Hứa Hi Ngôn kéo một cái ghế ra cho Mã Hạo Đông, mời anh ta ngồi xuống.
Mã Hạo Đông ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy sườn mặt của cô gái ngồi đối diện. Sau đó, anh ta ngây người ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, cả người giống như bị điểm huyệt vậy, ngây ra như phỗng.
Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Hứa Hi Ngôn mới bắt đầu giới thiệu bọn họ: "Chị Thiên Thiên, người này chính là bạn tốt của em, Mã Hạo Đông. Anh Đông, người này là quản lí cũng là bà chủ mới của em, chị Tiêu Vũ Thiên…"
Tiêu Vũ Thiên!
Thật sự là Tiêu Vũ Thiên à?
Chiếc xương sườn thứ bảy của anh ta…
Biến mất sáu năm, cuối cùng cũng quay về rồi, quay về rồi…
Lúc này, Mã Hạo Đông trông có vẻ rất ngơ ngác, cả người cứng đờ.
Tiêu Vũ Thiên chậm rãi quay mặt sang, sắc mặt bình tĩnh như nước. Đôi mắt lạnh lùng xa xăm, trong đó lộ ra cảm giác xa cách như gặp người xa lạ.
…