"Vũ! Gọi thêm người đến Kim gia cùng tôi!"
"Dạ! Lý thiếu!"
Nhã Thần đi đến nhà họ Kim hỏi xem tung tích của Kim Ngọc Sam. Anh không tin rằng thời gian lâu như thế mà vẫn không tìm được cô ta, cô ta nhất định phải quay về nhà.
...
A Vân đã bị Lý Nhã Thần bắt đi rồi sao? Không thể tin rằng kế hoạch của mình và anh ấy lại bị phá hoại như vậy. Con khốn Hoa Tiểu Hà đó cuối cùng cũng nhớ ra mọi chuyện. Nhưng tại sao chứ? Mình và A Vân đã cho cô ta uống thuốc giảm đau opioid có chất dễ làm suy giảm trí nhớ, vậy mà nó cũng nhớ ra được. Đáng ghét! Lý Nhã Thần, anh dám bắt nhốt A Vân của tôi sao? Anh là cái thá gì chứ? Nếu như anh đã yêu Hoa Tiểu Hà đến như vậy, thì hãy xem tôi làm gì với cô ta đây.
Kim Ngọc Sam đeo kính râm, đội mũ rộng vành đi ra ngoài đường. Bây giờ đâu đâu cũng là người của Nhã Thần, cô ta sợ mình sẽ bị bại lộ.
Mình phải nhanh chóng tìm đến chỗ A Vân bị nhốt, cứu anh ấy ra trước.
Đứng trước cổng nhà Lý gia, cô ta nhìn thấy có khá nhiều vệ sĩ bao vây ở đó, chính là người của Nhã Thần điều phái ở lại để bảo vệ an toàn cho hai chị em Tiểu Hà.
"Quả nhiên là nàng công chúa bé bỏng của Lý thiếu! Bảo vệ cũng nghiêm ngặt thật!"
Mình được biết Lý Nhã Thần hiện đang đến nhà để tìm mình. Vô ích thôi, trước khi anh đến thì tôi nhất định sẽ lấy mạng của Hoa Tiểu Hà. Lần này sẽ là thật, cô ta sẽ vĩnh viễn rời xa thế gian này, để xem anh còn sống nổi nữa hay không?
...
Kim Ngọc Sam đi đến cổng chính, nơi hai vệ sĩ đang đứng ở hai bên. Họ vừa thấy cô ta đi đến liền đưa tay chặn lại.
"Đứng lại. Cô tìm ai?"
Kim Ngọc Sam từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh. Những chuyện liều mạng như thế này không phải cô ta chưa từng làm, vậy nên cô ta vô cùng có kinh nghiệm.
"Tôi là bác sĩ của bệnh viện thành phố, tôi đến khám bệnh cho Lý thiếu!"
"Ngài ấy đi rồi! Phiền cô về cho!"
Đáng ghét. Lũ vệ sĩ này xem ra khó dụ dỗ hơn lần trước rồi. A Vân! Đợi em! Em nhất định phải nghĩ cách vào trong đó cứu anh!
"Anh ấy nói sẽ về ngay! Bảo tôi vào trong ngồi chờ đấy ạ!"
Bọn họ nhìn nhau, ra vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng sau đó vẫn đồng ý cho Kim Ngọc Sam đi vào. Cô ta vừa đi vào thì cổng lớn đã đóng lại. Cô ta nhếch môi, cười đắc ý.
"Cuối cùng cũng chỉ là một lũ vô dụng!"
Lúc này, Tiểu Hà đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Cô ta điềm tĩnh bước vào thu hút sự chú ý của cô. Cô tắt tivi rồi đứng dậy hỏi.
"Chào cô? Cô là ai vậy?"
Kim Ngọc Sam trừng mắt nhìn cô, tháo vội kính, nón và khẩu trang xuống rồi định lao đến.
"Mày nói xem tao là ai?"
Lúc cô ta vừa lao đến thì vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện, tóm lấy hai tay cô ta rồi giữ chặt lại. Cô ta không hiểu chuyện gì cả, nhăn nhó rồi vùng vẫy không ngừng. Một dáng người quen thuộc xuất hiện, đứng ở sau lưng của Tiểu Hà.
"Đã lâu không gặp rồi nhỉ? Kim Ngọc Sam?"
"Lý Nhã Thần? Tại sao lại như vậy? Không thể nào?"
"Sao vậy? Rất ngạc nhiên sao?"
Không thể nào! Chính mắt mình thấy Lý Nhã Thần đã đi rồi kia mà? Tại sao bây giờ anh ta lại ở đây? Không lẽ... đây là cái bẫy sao?
Kim Ngọc Sam vùng vẫy kịch liệt, trừng mắt nhìn Nhã Thần mà quát.
"Thả ra! Lý Nhã Thần anh là tên khốn! Thả tôi ra!"
Nhã Thần đi vội đến chỗ của Kim Ngọc Sam, tay anh bóp lấy cằm của cô ta, giọng nói như muốn đai nghiền cô ta ra thành trăm mảnh.
"Tên khốn? Nếu Lý Nhã Thần tôi là tên khốn thì cô và thằng Phùng Vân chính là một đôi giang phu dâm phụ. Bỉ ổi, hạ đẳng, khốn nạn không ai bằng!"
Kim Ngọc Sam vẫn luôn cứng đầu như thế, anh ở ngay trước mặt mà cô ta vẫn không hề hối cái hay có ý biết sợ. Cô ta trừng mắt nhìn anh hỏi.
"Phùng Vân đâu? Anh nhốt anh ấy ở đâu?"
"Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn lo cho nó sao? Cô tốt hơn giữ cái mạng của mình đi!"
"Hoá ra anh lừa tôi? Lừa tôi vào cái bẫy của anh?"
Nhã Thần vốn dĩ không hề đến Kim gia gì cả. Ban đầu quả thực anh có ý định như thế, nhưng đã chuẩn bị xong mọi thứ thì có vệ sĩ chạy vào báo, ở gần nhà có một người phụ nữ hành tung mờ ám. Anh đã sớm biết thế nào Kim Ngọc Sam cũng nôn nóng muốn cứu Phùng Vân, đợi không được nên sẽ đến đây. Vậy nên anh dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ cùng Vũ đi ra ngoài sau đó vòng lại từ cửa sau.
Kim Ngọc Sam cuối cùng cũng bị mắc bẫy, không thể nào chạy thoát khỏi anh.
"Nói! Cô đã âm mưu những gì? Nếu nói sót một chữ, tôi sẽ rạch một nhát."
Nhã Thần cầm lấy con dao đã được cô ta chuẩn bị sẵn, kề sát lên mặt cô ta. Đường lưỡi dao chạm nhẹ vào mặt mát lạnh làm cô ta run rẩy.
"Còn không mau nói?"
________________________________________________