Vài ngày sau đó, Trần Tuấn Khang liên tục gửi lời hẹn gặp đến Ám Nguyệt nhưng liên tục nhận về lời từ chối của phía tập đoàn với lí do Ám tổng đã đi công tác.
Để kiểm chứng anh ta đã đến trực tiếp tập đoàn vài lần nhưng cũng đều ôm thất vọng ra về.
Quan sát qua camara tổng của toàn tập đoàn, nhìn thấy Trần Tuấn Khang ngày nào cũng đến Ám Nguyệt không khỏi cảm thấy nực cười.
“Em định khi nào bay về nước Ailwen?” Mặc Tiêu Dao đang ôm Ám Nguyệt trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào màn hình laptop.
“Công việc ở tổ chức đã tạm thời ổn thỏa nên chiều mai em sẽ bay trở lại đó. Dự án lần này cũng sắp được hoàn thiện, em rất muốn biết bên phía Trần gia còn chiêu trò gì.” Tiện tay gập laptop lại rồi ném qua một bên, Ám Nguyệt vòng tay ôm lấy Mặc Tiêu Dao. Dù sao nhìn mỹ nam bên cạnh cũng bổ mắt gấp ngàn lần nhìn cặn bã Trần Tuấn Khang.
…
Theo đúng như dự tính, chiều ngày hôm sau Ám Nguyệt ngồi trực thăng riêng của Mặc Tiêu Dao bay về Ailwen. Chỉ là có một điều nằn ngoài dự tính của cô là Mặc Tiêu Dao cũng theo cô bay về.
“Lão đại, không phải anh còn phải bay qua Italy để triệt tiêu đường dây buôn bán chất cấm của Demon bang? Ngày mai còn có lịch trình kiểm tra nhà máy sản xuất?” Vì là người thân cận bên Mặc Tiêu Dao nên cả Ám Nguyệt và năm người còn lại đều nắm được lịch trình dài như xớ của anh.
“Bạch Phong và Ngụy Lỗi tự biết cách xử lí. Tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Phải cho đến ngày hôm sau đến tập đoàn làm việc, Ám Nguyệt mới biết chuyện quan trọng anh muốn làm là…
“Ám tổng, tôi làm trợ lí cho em, em có ý kiến gì không?”
Ám Nguyệt bị lời nói này của anh dọa đến ngây người: “Đây là chuyện quan trọng của anh?”
“Em đoán xem.” Mặc Tiêu Dao nhướng mày ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc nhìn cô.
Vậy là suốt cả ngày hôm ấy, người làm tổng giám đốc phải ngồi chiếc ghế phụ còn kẻ xưng là trợ kí kia nghiễm nhiên chiếm mấy ghế của cô.
Có điều Mặc Tiêu Dao khi bắt tay vào làm việc, dáng vẻ rất nghiêm túc, số tập tài liệu chất đống thành núi trên bàn vậy mà anh chỉ cần đọc lướt qua đã nắm được những sai xót về số liệu. Anh cũng đặc biệt xem qua bản hợp đồng bên phía Trần Tuấn Khang gửi tới.
Cộp…gấp lại ném lên bàn, Mặc Tiêu Dao chỉ khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, ngoài ra chẳng nói thêm gì.
Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, Mặc Tiêu Dao gập laptop của cả anh và Ám Nguyệt rồi kéo cô đứng dậy.
“Tan làm thôi Ám tổng.”
Mặc Tiêu Dao diễn rất tốt vai trợ lí giúp Ám Nguyệt xách túi xách đi thang máy VIP xuống thẳng nhà xe.
Liếc mắt thấy xe của Trần Tuấn Khang cách đó không xa, có vẻ đã đợi ở đó rất lâu. Mặc Tiêu Dao vòng tay ôm lấy eo Ám Nguyệt.
Cho đến khi cả hai đã rời đi, Trần Tuấn Khang nắm chặt tay vào vô lăng, đôi mắt híp dài. Anh ta gọi điện nói chuyện với ai đó, xong vẻ mặt âm u khi nãy biến mất thay vào đó là nụ cười đểu cáng.
“Chỉ là một tên trợ lí quèn mà cũng muốn trèo cao làm phượng hoàng? Muốn đấu với tao?”
Dĩ nhiên về sơ yếu lí lịch của Mặc Tiêu Dao, Trần Tuấn Khang đã cho người điều tra hết tất tần tật. Trong hồ sơ ghi anh tên là Mặc Hải Vũ, 26 tuổi, gia cảnh khá giả. Cha mẹ làm ăn buôn bán nhỏ. Ám Nguyệt và anh ta quen nhau được năm năm do trước kia cùng học chung một trường đại học. Tốt nghiệp loại giỏi, năng lực không tệ vì vậy sau này theo Ám Nguyệt về nước, được cô sắp xếp cho làm trợ lí thân cận.
Chỉ dựa vào nhiêu đây, Trần Tuấn Khang đã coi thường người này ra mặt thậm trí không xem anh là đối thủ cạnh tranh. Nhưng anh ta nào có ngờ bản hồ sơ kia là tác phẩm xuất sắc do một tay Bạch Phong biên soạn.
Mặc Tiêu Dao lái xe đưa cô đến một nhà hàng năm sao gần đó dùng bữa. Thuy thoảng lại nhìn vào gương rồi cười nhạt.
“Lão đại, hình như chúng ta bị theo dõi.”
“Ừm. Lát nữa nhớ thể hiện cho tốt.”
Cả hai tình tứ đi vào nhà hàng.
Mặc Tiêu Dao đẩy menu qua cho cô chọn món. Đến giữa bữa ăn, Mặc Tiêu Dao nhướng mày ra hiệu ánh mắt với Ám Nguyệt, sau đó đứng dậy đi về phía phòng WC.
Ngay lập tức bàn sau lưng cũng có vài tên to con đi theo anh.
Mặc Tiêu Dao vừa rời đi, bàn đối diện lập tức có người hai ba tên cầm ly rượu đến bàn cô, giọng điệu ngả ngớn.
“Nào cô em, bạn trai của cô em đi rồi. Cô em uống với bọn anh vài ly đi.”
Ám Nguyệt vẫn vờ như không nghe thấy, cô ung dung gắp thức ăn cho vào miệng.
“Kìa cô em, không nghe thấy bọn anh nói gì sao?”
“Nghe rồi, không có hứng thú. Cút đi.”
“Cá tính cũng mạnh thật đấy.”
“Anh bắt đầu thích cô em rồi, có muốn vui vẻ với tụi anh đêm nay không?”
Ám Nguyệt buông đũa, ngước đôi mắt lạnh lên nhìn tên trước mặt. Cô chưa kịp nói thì phía cửa đã vang lên giọng nói: “Vài tên to xác mà lại muốn ức hiếp một cô gái?”
Là Trần Tuấn Khang, anh ta đang đi đến chỗ cô.
“Xem ra các người rất hứng thú với vợ sắp cưới của tôi nhỉ?” Giọng nói này vừa vang lên, ngay lập tức làm cho mấy tên côn đồ cùng Trần Tuấn Khang sững người.
Mặc Tiêu Dao bước nhanh đến chỗ Ám Nguyệt, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát đánh cho mấy tên kia nằm bẹp dưới đất.
“Người của tao, tốt nhất đừng động đến nếu chúng mày muốn giữ cái mạng chó.” Anh quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn chúng sau đó cầm tay Ám Nguyệt đi ra ngoài. Lúc đi qua Trần Tuấn Khang, anh dừng lại nói: “Trần tổng cũng thật trùng hợp, cảm ơn đã có lòng bảo vệ bạn gái tôi. Nhưng bạn gái tôi, tôi tự mình bảo vệ được rồi. Không phiền anh phải bận tâm.”