Trực thăng vừa đáp xuống, đã có ô tô riêng của Allen cho người đích thân đến đón.
Người kia cúi người cung kính mời hai người lên xe:“Mặc lão đại, Ám tiểu thư, lão gia lệnh tôi đến tiếp đón hai người.”
Chiếc xe đi thẳng vào một thành phố phồn vinh, nơi đây là khu dành riêng cho giới quý tộc, người có chức có quyền vì vậy an ninh rất chặt chẽ. Thuy thoảng nhìn ra ngoài Ám Nguyệt có thể thấy vài cái xe bị chặn lại kiểm tra.
Đi thêm chừng khoảng năm phút sau, xe mới dừng lại. Người kia xuống xe mở cửa cho Mặc Tiêu Dao và Ám Nguyệt. Suốt cả quá trình người này đều rất kính cẩn, làm việc rất chu toàn không phạm một lỗi nào dù chỉ là nhỏ nhất.
“Mặc lão đại, Ám tiểu thư, đã tới rồi mời vào trong.”
Ám Nguyệt diện một bộ đồ lộng lẫy đi bên cạnh Mặc Tiêu Dao thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong bữa tiệc.
“Hai người họ là ai vậy? Đẹp đôi quá.”
“Anh chàng đó kìa tiêu soái quá đi mất. Tiếc quá là hoa đã có chủ rồi.”
“Kia chẳng phải là mẫu váy mới trong bộ sưu tập của Malena sao? Bản giới hạn đó, tôi săn mãi mà không mua được thì ra đã có người nhanh tay hơn rồi.” Vị tiểu thư của một gia tộc nào đó hai mắt nhìn chăm chăm vào chiếc váy cô đang mặc ra chiều tiếc nuối lắm.
Xung quanh là tiếng xì xào to nhỏ, hầu hết mọi ánh mắt đều đồn về phía hai người.
Allen đứng phía trên thấy Mặc Tiêu Dao, ông ta liền vội đi xuống.
“Mặc lão đại.” Chào hỏi xong với Mặc Tiêu Dao, ông ta đánh mắt nhìn qua cô.
“Vị tiểu thư này là?”
“Tôi là Ám Nguyệt.” Ám Nguyệt cũng lịch sự bắt tay với ông ta.
“Không hổ là người phụ nữ duy nhất của Mặc lão đại, dung mạo quả hơn người. Mời Mặc lão đại cùng Ám tiểu thư lên phía trên.”
Johnne mane cũng vừa được đặc cách trở về tham dự bữa tiệc, cậu nhóc mặt một bộ vest trắng lịch lãm như một tiểu hoàng tử. Chỉ mới vài tháng không gặp mà cậu nhóc đã thay đổi rất nhiều.
“Mặc lão đại” Cậu nhóc đi tới kính cẩn cúi người trước Mặc Tiêu Dao sau đó quay qua Ám Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Chị Ám Nguyệt.”
…
Tại phòng làm việc của Trần Tuấn Khang, mọi thứ đều trở nên lộn xộn. Hai bóng người giờ mới tách khỏi nhau. Trương Đình vơ vội quần áo mặc vào sau đó nũng nịu ôm lấy Trần Tuấn Khang.
“Ba mẹ hỏi bao giờ chúng ta mới kết hôn?” Theo dự đính hôn lễ đã được tổ chức vào năm ngoái sau khi thành công thôn tính được Hàn gia. Nhưng Trần Tuấn Khang liên tục viện lí do để trì hoãn nên đến tận giờ vẫn chưa thể cử hành.
“Tập đoàn giờ cũng đã dần ổn định, ngày càng lớn mạnh. Anh cũng nên tính đến chuyện của hai đứa mình đi chứ?”
Trần Tuấn Khang ầm ờ nói cho qua chuyện: “Hiện giờ tập đoàn đối thủ đang cạnh tranh đe dọa vị trí của chúng ta. Ba anh nói dùng một bản hợp đồng làm cầu nối sau đó lợi dụng lỗ hổng của hợp đồng để kiến bên kia chịu tổn thất. Đợi sau lần này, anh sẽ thưa chuyện với ba mẹ chọn ngày chúng ta kết hôn. Em thấy thế nào?”
Trương Đình vui vẻ quàng tay qua cổ Trần Tuấn Khang hôn anh ta một cái rồi vùi mặt vào lồng ngực anh ta nói: “Đều nghe theo anh.”
Ở một góc khuất khi Trương Đình không nhìn thấy, mặt Trần Tuấn Khang tối sầm lại. Đương nhiên lời vừa rồi cũng chỉ là phương án để kéo dài thời gian. Nếu trước đó, khi Ám Nguyệt chưa xuất hiện anh ta sẽ kết hôn với Trương Đình bởi vì cũng không tiện để viện cớ trì hoãn thêm nữa. Nhưng hiện tại Ám Nguyệt - người mang gương mặt của người con gái anh ta yêu đã xuất hiện. Trần Tuấn Khang muốn có được Ám Nguyệt, cô có chồng sắp cưới thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là một tên trợ lí quèn thôi sao? Anh ta không nghĩ bản thân thua kém tên trợ lí đó chỗ nào. Chỉ cần có được Ám Nguyệt, Trần gia cần gì phải liên hôn với Trương gia để củng cố mối quan hệ?
Càng nghĩ ham muốn chiếm hữu được Ám Nguyệt của Trần Tuấn Khang càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Vài ngày sau đó, Ám Nguyệt theo Mặc Tiêu Dao xử lí công việc, tạm thời không bay trở lại đó nữa. Mấy ngày ngày, có không ít tên sát thủ được cử đến ám sát Mặc Tiêu Dao nhưng đều một đi không trở lại. Ám Nguyệt càng thấy nể phục anh gấp bội, cô tự hỏi rốt cuộc để leo lên vị trí ngày hôm nay Mặc Tiêu Dao đã phải trải qua những gì. So với những điều cô phải chịu chỉ hơn mà không không kém, có khi còn tàn khốc gấp trăm ngàn lần. Vậy Mặc Tiêu Dao có mệt không?
Ám Nguyệt chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Mặc Tiêu Dao tỏ ra yếu thế lần nào ngay cả khi đứng trước một loài thú dữ chốn rừng sâu. Cô cũng chưa từng nghe anh than bất kì câu nào. Là anh thực sự không biết mệt hay tất cả đều bị đè nén chôn ở tận sâu trong con người anh, không được phếp bộc lộ ra bên ngoài?
Càng nghĩ Ám Nguyệt lại càng cảm thấy chua xót trong lòng.
《 Like cho tuiii điii 》