Sau khi rơi xuống nước, quả thật Lục Tế Tân cảm thấy không khỏe, cô nghỉ ngơi cả buổi sáng, buổi tối mới ra ngoài.
Khi cô ra ngoài mới biết được đám người Lục Nhã Tình, Cố Tu Minh đã rời đi từ lâu.
Cô nhíu mày, không quá để ý đến chuyện này, lúc muốn đến phòng ăn thì nhận được cuộc gọi của ông cụ Lục muốn cô về nhà ngay. Trong điện thoại không nói gì, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ sắc trời đã tối, Lục Tế Tân không tiện chậm trễ, cô nhắn tin Wechat cho Thẩm Gia Diệu sau đó rời đi.
Lúc đến nhà họ Lục thì trời đã tối đen.
Cô đẩy cửa đi vào, trong nhà đông đủ, ngoại trừ Lục Thừa Viễn ở nước ngoài, những người khác vẫn ở đây bao gồm cả Cố Tu Minh.
Người nhà họ Lục có mặt đầy đủ, nhưng có rất ít người giúp việc, chỉ có quản giá đứng sau lưng ông cụ Lục với vẻ mặt giữ kín như bưng.
Lục Tế Tân nhíu mày, bầu không khí trong phòng trầm thấp, thậm chí hơi đè nén, mơ hồ và kỳ lạ.
Tất cả mọi người nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Lục Tế Tân đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn ông cụ Lục hỏi: "Gọi cháu trở về có việc gì thế?"
"Lục Tế Tân!" Ông cụ Lục còn chưa kịp nói chuyện, bà Lục đã làm khó dễ, nói với giọng điệu dữ tợn: "Cô đã làm chuyện như vậy mà còn có mặt mũi trở về, trong lòng cô không biết xấu hổ à?"
Lục Tế Tân khó hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì khiến bọn họ tức giận như thế.
Cô cúi đầu, sờ chiếc vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay, lúc ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên lạnh lẽo hẳn đi: "Có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo."
"Cô còn dám nói hùng hồn như thế à!" Thái độ của Lục Tế Tân khiến sắc mặt của ba Lục trở nên đỏ bừng, thở hồng hộc.
Ông ta đột nhiên đứng dậy cầm ly nước trong tay hất về phía Lục Tế Tân.
Vì tốc độ quá nhanh, Lục Tế Tân không thể hoàn toàn né tránh, chỉ đưa tay lên che mặt, nước giội lên tay cô.
Nước trong ly rất nóng, sau khi bị hất lên tay thì tay đỏ bừng lên.
Lục Tế Tân bị bỏng đến run rẩy.
Cô không thể tin được mà ngước mắt nhìn ba Lục.
Cô không hề mong đợi gì đối với người ba này, nhưng dù sao ông ta cũng cho mình một mạng sống, mặc dù bất công nhưng Lục Tế Tân vẫn thừa nhận vị trí của ông, chỉ không muốn đến gần mà thôi.
Bây giờ ông ta lại cầm ly nước nóng hất vào cô.
Nếu ly nước này tạt vào mặt thì cô sẽ bị hủy dung!
Lục Tế Tân cúi đầu, vội cầm chai nước khoáng muốn xối lên vết bỏng nóng rực trên tay. Nhưng cô còn chưa cầm được chai nước thì bà Lục đã lấy nó đi.
Lục Tế Tân ngạc nhiên nhìn qua, đã thấy trong mắt bà Lục hiện lên ác ý.
Bà ta cố ý lấy chai nước đi.
Cô nghĩ đến đôi mắt phượng dịu dàng trong ký ức, trong lòng cảm thấy chua xót, dường như cuống họng nghẹn lại khiến cả người cô cảm thấy chán nản.
Mẹ ruột từng yêu thương lại muốn hủy dung của cô!
Trong phút chốc, Lục Tế Tân không biết lòng đau hay tay đau hơn.
"Phải cho cô cảm nhận được sự đau khổ." Mẹ Lục cười lạnh nói: "Cô đã có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh này, chịu một chút đau đớn trên tay thì sao chứ? Cô chỉ là đau ngoài da, nhưng suýt chút nữa thì Nhã Tình... Suýt chút nữa..."
Bà ta nghẹn lại không nói được nữa.
Sau khi nuốt nước bọt ổn định lại cảm xúc, ánh mắt nhìn Lục Tế Tân càng trở nên dữ tợn, ước gì có thể bóp chết cô.
"Cô là đồ đê tiện, sao có thể làm ra việc này? Tôi thật sự ước gì lúc trước không sinh ra cô, nghĩ đến việc cô ở trong bụng tôi, trong người chảy dòng máu của tôi, tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi!"
Loại ác ý không hề che giấu này chọc giận Lục Tế Tân, cô đè xuống cảm giác đau đớn trong lòng, nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì? Bà nói rõ đi, đừng vô duyên vô cớ vu oan người khác!"
Lúc này, Lục Thừa Kế mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, chuyện còn chưa biết rõ, có lẽ hiểu lầm Tế Tân cũng nên."
"Hiểu lầm à!" Bà Lục khàn giọng, ngực miệng phập phồng liên tục, không còn thấy dáng vẻ bà chủ. Trong mắt bà đầy vẻ đau xót, bà chỉ vào Lục Nhã Tình: "Nhã Tình xảy ra chuyện như thế, con là anh mà không quan tâm, không trả thù cho nó. Vậy mà còn giúp hung thủ nói chuyện, sao con máu lạnh như thế!"
Bà Lục giận chó đánh mèo lên Lục Thừa Kế: "Mặc dù Nhã Tình không phải em ruột của con, nhưng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào sao? Nó là em gái mười tám năm của con, sao con tôi sinh ra đều lạnh lùng như thế! Thừa Kế, con làm mẹ quá thất vọng!"
Lục Thừa Kế xoa huyệt thái dương, anh ta biết bây giờ cảm xúc của bà Lục đang kích động, không hề có lý trí nên không thể khuyên nhủ được, anh ta cũng không tính toán với bà, chỉ bất đắc dĩ nói: "Phải biết rõ chân tướng, mọi chuyện phải có bằng chứng."
Anh ta nói đến đây liền nhìn Lục Nhã Tình đang ngồi trên ghế salon quấn thảm, tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có vết thương, trong lòng cảm thấy hơi thương tiếc.
Ông cụ Lục luôn giữ im lặng quan sát mọi chuyện lên tiếng, ông hỏi Lục Tế Tân: "Tế Tân, cháu nói rõ cho ông, rốt cuộc có phải cháu đã tìm người cưỡиɠ ɦϊếp Nhã Tình không?"
Lục Tế Tân nghe vậy thì giật mình.
Tìm người cưỡиɠ ɦϊếp Lục Nhã Tình ư? Sao cô lại làm việc này?
Cô đang muốn phủ nhận và hỏi rõ mọi chuyện.
Bà Lục đã khàn giọng nói: "Sao nó thừa nhận được, loại người có thể làm ra chuyện này còn mong vào nó thành thật à? Nếu không phải Tu Minh đến kịp lúc, Nhã Tình đã... đã..."
Bà Lục không nói được nữa, cúi đầu lau nước mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lục Tế Tân chỉ toàn sự căm hận: "Sao cô độc ác như thế, lại làm ra chuyện như thế? Nhã Tình đã rút lui, cũng đưa cổ phần nhà họ Lục cho cô, nhường cả hôn ước cho cô, cô còn muốn gì nữa, muốn gϊếŧ chết Nhã Tình à?"
Lục Nhã Tình nghe thấy hai chữ hôn ước liền co rúm lại, sợ hãi ngước mắt nhìn Lục Tế Tân, run rẩy nói: "Chị Tế Tân, sao chị lại đối xử với em như thế? Em thích anh Tu Minh, nhưng em đã tặng cho chị, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ à, nhất định phải đưa em vào chỗ chết sao?"
Nghe đám người nói qua nói lại, Lục Tế Tân chắp vá được tin tức từ những lời nói hỗn loạn kia, cuối cùng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì ra trưa nay, Lục Nhã Tình suýt chút nữa đã bị cưỡиɠ ɦϊếp, là Cố Tu Minh chạy đến cứu cô ta kịp lúc sau đó dẫn cô ta về nhà họ Lục.
Sau đó, những người này nghi ngờ cô sai khiến.
Lục Tế Tân vừa tức giận vừa buồn cười, bảo vệ khách sạn năm sao có thể cho kẻ xấu đi vào, sau đó vu oan cho cô, đám người này không có đầu óc à.
"Mấy người có bằng chứng gì? Dựa vào cái gì mà nói tôi sai khiến." Lục Tế Tân trầm giọng nói, kiềm chế lửa giận trong lòng.
Cố Tu Minh nhìn Lục Tế Tân với ánh mắt phức tạp: "Người kia nhận tội là do cô sai khiến anh ta, còn nhắn tin nhắn cho anh ta, nói cô sẽ cố ý ngã xuống nước để kéo mọi người đi, để anh ta đi vào phòng của Nhã Tình mà chờ."
Lục Tế Tân nghe được câu này chỉ cảm thấy cơn giận dâng lên, đốt đến mức cô mất lý trí. Vốn tưởng rằng chỉ là hiểu lầm, bọn họ hiểu lầm cô.
Bây giờ nghe nói thế, rõ ràng là có người muốn hãm hại.
Người ta đặt bẫy cố ý hại cô!
"Anh ta nói vậy là vậy sao, sao anh biết anh ta không nói dối!" Lục Tế Tân lạnh lùng nói.
"Hừ." Bà Lục đột nhiên bước tới giật lấy điện thoại trong túi xách của Lục Tế Tân nói: "Kẻ xấu nói cô nhắn tin cho anh ta."
Bà ta giơ di động lên, ép hỏi Lục Tế Tân: "Bây giờ cô có dám mở để chúng tôi xem tin nhắn của cô không!"
Tin nhắn ư? Trái tim của Lục Tế Tân trùng xuống, nghĩ đến lúc mình rơi xuống nước đã hôn mê một lúc. Đối phương đã khẳng định như thế, chắc chắn đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, nhất định là nhân lúc cô hôn mê dùng vân tay cô để mở khóa điện thoại.