Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 69: Có Người Đẩy Cô



Lục Nhã Tình không thể khiến Cố Tu Minh rời đi, Lục Tế Tân khẽ liếc nhìn Cố Tu Minh, cuối cùng anh ta đứng yên.

Sau khi ra khỏi phòng, Lục Nhã Tình bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt. Lúc cô ta bình tĩnh lại, trong đáy lòng bắt đầu truyền đến cơn đau đớn.

Đau quá, cô ta cụp mắt che ngực.

Trong phòng, Lục Tế Tân vẫn còn nằm trên giường.

Bình thường để cho tiện, cô đều cắt tóc ngắn, mặc quần jeans áo thun đơn giản, cách ăn mặc trung tính ít có vẻ dịu dàng của phụ nữ. Nếu không phải cô vốn sinh đẹp, bình thường quá đẹp thì có lẽ sẽ bị xem là đàn ông.

Mà lúc này cô nằm trên giường, tóc xõa trên gối, sắc mặt tái nhợt giống như đóa sen không trang điểm sau mưa, trông có vẻ vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.

Cố Tu Minh vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng, vô thức quan tâm hỏi: "Sao rồi, thân thể khỏe chưa?"

"Vẫn ổn." Lục Tế Tân cười với anh ta.

Thẩm Gia Diệu nhìn thấy Lục Tế Tân cười với người khác, trong lòng không vui. Mặc dù biết cô chỉ lịch sự nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Cô gái này có lập trường không, không phân phải trái, vừa rồi Cố Tu Minh đã nghi ngờcô mà cô còn cười với anh ta như thế!

Thẩm Gia Diệu tức giận, sắc mặt tối đen trở nên lạnh lùng. Anh tự nhủ, nếu một lát Lục Tế Tân nói chuyện với anh, nhất định anh sẽ không để ý đến cô. Cho dù để ý đến cô cũng sẽ giữ vẻ âm trầm.

Đang suy nghĩ, Lục Tế Tân bất chợt nhìn về phía anh: "Gia Diệu, cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã tin tôi, nói chuyện giúp tôi.

Thẩm Gia Diệu đã quyết định không để ý đến cô lại cười tươi, dịu dàng nói với Lục Tế Tân: "Cám ơn cái gì, tôi còn không rõ em là người như thế nào sao. Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung."

Không phải nói sẽ lạnh lùng à, còn cười tươi như thế làm gì.

Sau khi nói xong, Thẩm Gia Diệu thầm phỉ nhổ chính mình.

Hai người đàn ông ở trong phòng của một cô gái cũng không tốt lắm, Thẩm Gia Diệu nhìn Cố Tu Minh nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Tế Tân nghỉ ngơi một hồi."

Cố Tu Minh gật đầu đồng ý.

Hai người cùng đi ra ngoài, ở hành lang ngay trước mặt Cố Tu Minh, Thẩm Gia Diệu tỏ vẻ lo lắng: "Tôi đi thăm Niệm Hi, rơi xuống nước dễ cảm lạnh, ngủ một giấc sẽ đổ mồ hôi. Bên Tế Tân cũng vậy, chúng ta đừng làm phiền cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đến bữa tối hãy đến thăm."

Cố Tu Minh cảm thấy có lý, anh ta không ngờ Thẩm Gia Diệu lại là người tỉ mỉ như thế, người vẻ ngoài còn tưởng là người lạnh lùng nhạt nhẽo, không ngờ cẩn thận như vậy.

Có lẽ vì anh đã làm ba rồi.



"Được, tổng giám đốc Thẩm nói đúng." Cố Tu Minh gật đầu, sau đó đi về phòng.

Thẩm Gia Diệu không đi, chỉ đứng ở hành lang nhìn Cố Tu Minh. Sau khi thấy anh đẩy cửa đi vào phòng thì lập tức bước vào phòng Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân nằm nghiêng trên giường đưa tay sờ chỗ bầm sau lưng, lại thấy Thẩm Gia Diệu đi vào.

Cô trừng to mắt kinh ngạc: "Sao anh quay lại?"

"Không chào đón à?" Thẩm Gia Diệu nhướng mày, ung dung hỏi lại.

Sao lại thế, Lục Tế Tân mỉm cười giải thích: "Tôi chỉ tò mò, anh vào bằng cách nào?" Cánh cửa khách sạn, bên ngoài không có thẻ không mở được.

"À." Thẩm Gia Diệu nhướng mắt, dường như cảm thấy đối phương đang hỏi vấn đề ngu ngốc. Anh xắn tay áo, bình tĩnh trả lời: "Cửa không khóa."

Cửa không khóa.

Lục Tế Tân run lên, trước giờ cô luôn nhạy cảm, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng nhanh.

Đây là ưu thế của người thông minh, chỉ dựa vào chút dấu vết sẽ đoán được mọi chuyện.

Nghe anh nói không khóa chặt cửa đã biết anh đã chuẩn bị muốn quay lại. Nếu như đã muốn quay lại, vậy sao còn rời đi? Chẳng lẽ muốn đuổi Cố Tu Minh du8?

Khi nghĩ đến chuyện này, trái tim của Lục Tế Tân đang đập rộn chậm mất một nhịp.

Nhưng cô chưa kịp chuyển từ tâm trạng khác lạ sang mừng rỡ đã nghe anh nói: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

Lục Tế Tân thấy anh tỏ vẻ bí ẩn như muốn nói chuyện gì đó, sự vui vẻ trong lòng biến mất.

"Chuyện gì?" Lục Tế Tân tò mò.

"Chuyện lớn!" Sắc mặt của Thẩm Gia Diệu trở nên âm trầm nghiêm túc, còn duỗi tay đặt bên môi suỵt một tiếng: "Nói nhỏ một chút."

Lục Tế Tân ngơ ngác.

Có ý gì? Ý của anh là có người đang nghe lén?

Lục Tế Tân bị Thẩm Gia Diệu làm cho căng thẳng, mặc dù trong đầu cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn bị sự thận trọng của anh ảnh hưởng, khẽ nói: "Có chuyện gì?"

Thẩm Gia Diệu đi đến cạnh Lục Tế Tân, áp vào tai cô: "Suỵt, nói nhỏ chút."

Khoảng cách của hai người vô cùng gần, gần như bờ môi muốn áp vào tai cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai và cổ khiến cô run rẩy, nổi da gà.



Hơi thở đầy hormone đàn ông bao phủ xung quanh, Lục Tế Tân cảm thấy khó thở.

Cô vô thức muốn tránh đi, lại bị anh giữ lấy đầu. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai nhỏ dán lên mặt cô khiến trong lòng cô khẽ run.

"Đừng nhúc nhích." Anh nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Cả người Lục Tế Tân cứng đờ, đầu óc mờ mịt. Dường như có lúc cô từng nghe qua giọng nói này.

Lục Tế Tân ngây người khiến Thẩm Gia Diệu cảm thấy khó chịu, anh đưa tay sờ mặt cô.

Mặt cô non mịn giống như trứng gà bóc, làm người ta yêu thích không buông tay. Thẩm Gia Diệu vừa đưa tay chạm vào đã không muốn rời đi, chỉ muốn áp vào đó!

Nhưng bây giờ không phải lúc, anh đành thu lại cảm xúc lấy ngón tay ra.

Chạm vào mặt, đây là động tác thân mật, nếu không phải quan hệ rất thân thiết thì sẽ không xảy ra.

Lục Tế Tân hơi kinh ngạc ngơ ngác nhìn Thẩm Gia Diệu,

Nhưng Thẩm Gia Diệu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vốn không giống dáng vẻ căng thẳng thì sờ mặt cô gái. Dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh kia dường như không phải sờ mặt cô, giống như sờ viên pha lê vậy.

Làm cho Lục Tế Tân cúi đầu kiểm điểm mình, cô đúng là đã nghĩ nhiều rồi.

Anh còn nghiêm túc nhắc nhở cô: "Tập trung một chút, có việc lớn."

Lục Tế Tân chớp mắt, lông mi dài cong run lên, thấy Thẩm Gia Diệu đang khó chịu, gần như dùng hết sức toàn thân mới bình ổn lại vật nóng bỏng kia.

Anh hắng giọng nói: "Không phải em tự dưng rơi xuống nước, là có người đẩy em!"

Lục Tế Tân không kinh ngạc mà lại im lặng rủ mắt, đôi mắt phượng không hề rung động.

"Em biết à?" Thẩm Gia Diệu hỏi.

Lục Tế Tân gật đầu.

Trí nhớ của cô luôn rất tốt, nhớ rõ phía sau có người đẩy cô nên cô mới rơi xuống nước. Trước khi Thẩm Gia Diệu đi vào, cô đang sờ máu bầm trên lưng.

Lúc đó trên thuyền hoa chỉ có bốn người, Cố Tu Minh cách khá xa, không thể đẩy cô. Như thế người đẩy cô chỉ có Lục Nhã Tình và Triệu Viện Viện.

Bởi vì phát hiện ác ý của bọn họ, cô mới ngăn cản Cố Tu Minh rời đi với hai người.

Cô không thể chỉ chịu chuyện thiệt thòi này mà không làm gì được, cũng nên đáp trả lại một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv