Lời nói của Phùng Duyệt nhắc nhở Lục Nhã Tình.
Sau khi cúp máy, cô ta ngồi trên giường tiện tay túm lấy lỗ tai của gối búp bê ở trong ngực.
Tuy rằng Phùng Duyệt ngu xuẩn, làm việc trước không để ý sau, nhưng bà ta có ưu điểm lớn nhất chính là hiểu rõ mình muốn cái gì, hơn nữa chỉ tập trung vào một mục tiêu.
Bà ta nói đúng, mình muốn Cố Tu Minh, tất cả đều phải lấy mục tiêu này làm chuẩn, không thể chân trong chân ngoài được.
Chuyện của A Mân không liên quan đến cô ta, trước mắt là phải cắt đứt khả năng Lục Tế Tân gả vào nhà họ Cố.
Đầu ngón tay gõ vài cái đầu con búp bê vài cái, cô ta liền nảy ra một ý.
——
Trong phòng khách nhà họ Lục
Lần này người tới vô cùng đông đủ, ngay cả Lục Thừa Viễn đã lâu không lộ mặt cũng xuất hiện, cậu ta chống cằm nằm nghiêng trên sô pha, dáng vẻ yên lặng hiếm thấy, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nóng nảy ngày xưa.
Ông cụ Lục còn ở trên lầu chưa xuống, Lục Nhã Tình ngồi đến trước mặt Lục Thừa Viễn, tha thiết hỏi: "Ở bên ngoài sống tốt không? Về nhà đi.”
Mẹ Lục thấy thế cũng nhìn về phía Lục Thừa Viễn với ánh mắt chờ mong.
Lục Thừa Viễn ngước mí mắt lên, không để ý.
Lần này cậu ta trở về là vì Lục Tế Tân, bằng không sẽ không bước vào cửa nhà họ Lục.
Khi nhận được điện thoại của mẹ Lục bảo Lục Tế Tân có tình cảm với Ngôn Vô Thanh, lúc đó Lục Thừa Viễn rất kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là không tin.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Người phụ nữ có khí thế đáng kinh ngạc, thủ đoạn khó lường làm sao có thể làʍ ŧìиɦ nhân được!
Còn có Bàng Hồng Quang, cậu ta nhớ rõ gã gọi cô là chị Tế Tân, hơn nữa cho dù trong mắt gã che dấu rất kỹ nhưng vẫn không che giấu được vẻ hâm mộ.
Gã hâm mộ cái gì?
Hâm mộ mình là em của Lục Tế Tân sao?
Lục Thừa Viễn không cảm thấy với tính cách kiêu ngạo của Bàng Hồng Quang lại có thể khách khí xưng hô với người làʍ ŧìиɦ nhân Ngôn Vô Thanh là chị được.
Lục Thừa Viễn không phải ngốc, trái lại cậu ta rất thông minh, chỉ là có đôi khi không khống chế được tính tình nóng nảy của mình nên lý trí luôn tới chậm hơn một bước.
Cậu ta nhớ đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Tế Tân, còn có giọng điệu lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống vào ngày hôm đó.
Cậu ta không nhịn được nắm ngón tay lại, trong lòng cảm thấy hơi khác thường.
Sau khi rời khỏi chỗ Bàng Hồng Quang, Lục Thừa Viễn đi xét nghiệm máu.
Thực sự cmn nực cười!
Trong máu của cậu ta thật sự có loại chất này, cậu ta quả nhiên bị người hạ thuốc, mà còn là ở trong nhà mình!
Từ đó về sau, Lục Thừa Viễn liền dọn ra ngoài ở, cậu ta không biết mình nên nghi ngờ ai nên tin ai, cũng không biết nên nói ra chuyện này như thế nào.
Trong nhà này đều là người thân cậu ta yêu quý, cậu ta không muốn nghi ngờ bọn họ và cũng không muốn đối mặt với bọn họ, cho nên đã chạy ra bên ngoài.
Có lẽ việc đến nước Y cũng là một chuyện tốt đối với cậu ta.
Khi biết sự nóng nảy của mình không phải tính cách vốn có mà là do trúng thuốc, Lục Thừa Viễn liền cố tình kiềm chết nó.
Vì vậy mấy ngày nay, tính tình cậu ta đã trở nên tốt hơn rất nhiều, cậu ta đã có thể bình tĩnh trước bất cứ chuyện gì.
Ông nội còn chưa đi xuống, ba đang nổi trận lôi đình, liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, muốn điều tra kỹ quan hệ giữa Lục Tế Tân và Ngôn Vô Thanh.
Mẹ ở một bên khuyên giải: "Chờ ba xuống rồi đưa ra quyết định. Chúng ta còn chưa biết sự thật cụ thể như thế nào mà?" Khi biết được Lục Tế Tân có thể là tình nhân của Ngôn Vô Thanh, bà Lục cũng tức giận như ông Lục, cảm thấy cô không biết xấu hổ, không biết tự ái.
Nhưng mà phụ nữ luôn tinh tế và nhạy cảm hơn đàn ông.
Sau khi nổi giận, bà Lục càng cảm thấy đau lòng đối với đứa con gái Lục Tế Tân này hơn, bà nghĩ rằng chắc vì cô gặp khó khăn nên mới đi làʍ ŧìиɦ nhân.
Cô gái xinh đẹp không có chỗ dựa, một mình bên ngoài cũng rất không dễ dàng.
"Ba." Lục Nhã Tình tự tay rót một tách trà cho ông Lục, sau đó vỗ lưng ông: "Đừng tức giận nữa, ba phải tin tưởng chị Tế Tân chứ. A Kỳ chỉ là thuận miệng nói một câu là xe Ngôn Vô Thanh, cũng chưa chắc là như thế mà. Ba đừng tức giận, con gái sẽ đau lòng đấy.”
Ông Lục xoay người nhìn đứa con gái dịu dàng săn sóc của mình, cơn tức giận trong lòng tan đi một chút.
Vẫn là Tình Tình tốt, vừa thông minh lại tri kỷ.
Về phần Lục Tế Tân kia, còn không bằng không tìm về, ở bên ngoài sống gần 20 năm, cũng không biết đã sa đọa thành dáng vẻ gì, trở về liền làm mất mặt nhà họ Lục!
Lúc này mới bao lâu, trở về còn chưa tới một tháng đã xảy ra chuyện này.
Đúng là làm xấu hổ chết người!
Ông Lục nói với vẻ mặt chán ghét: "Con không cần đỡ lời thay cho nó, chiếc xe sang kia chắc chắn là thật, nó là một sinh viên nghèo, làm sao có thể ngồi trong một chiếc xe xa hoa như vậy, không phải của Ngôn Vô Thanh thì cũng là của người khác.”
Lục Nhã Tình suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Có thể là chị ấy tự mua, không phải ông nội vừa mới chuyển cổ phần cho chị ấy sao?”
"Con gái ngốc." Ông Lục bị chọc cười, vỗ vai Lục Nhã Tình:"Cổ phần không phải là tiền mặt, làm gì cũng phải đợi đến khi chia cổ tức chứ. Trái lại mẹ con còn tặng xe cho nó, cũng cho một cái thẻ, nhưng tuyệt đối không đủ mua xe, huống chi xe cũng không phải một ngày nửa ngày là có thể mua.”
Loại xe sang này phải qua nhà bảo hiểm chụp ảnh linh tinh, rất phiền phức.
Huống chi là Hải Thành phải bốc biển số xe, chiếc xe Lục Tế Tân ngồi kia cũng không phải biển số bình thường.
Dĩ nhiên Lục Nhã Tình biết hiện tại vẫn chưa chia cổ tức, nhưng cô ta nhất định phải nói tốt cho Lục Tế Tân, cô ta phải tỏ rõ thái độ của mình.
Lục Thừa Kế vẫn ngồi trên sofa, dùng điện thoại di động xử lý chuyện của công ty. Anh bị mẹ Lục hoảng hốt gọi về còn tưởng rằng trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, kết quả lại là một chuyện vô căn cứ như vậy.
Lục Thừa Kế về đến nhà không lâu đã muốn đi, nhưng nghĩ đến ông nội còn chưa xuống nên mới ngồi ở chỗ này.
Một lát sau, ông cụ Lục đi thang máy xuống, chân ông càng ngày càng không khoẻ, chống nạng cũng cần người dìu.
"Ba." Ông Lục tránh chỗ, đỡ ông ngồi xuống, đồng thời giơ điện thoại di động lên: "Con đã sai người điều tra chuyện này.”
Ông cụ Lục ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn ông ta một cái rồi thở dài: "Con muốn tra con gái của mình thì thôi đi, còn định tra tới nhà họ Ngôn sao?”
"Đây cũng không phải chuyện kinh doanh, nhưng mà chuyện liên quan đến danh dự nhà họ Lục, con không thể không thận trọng." Ba Lục nói với oai phong lẫm liệt, ước gì có thể vì chuyện Lục Tế Tân làʍ ŧìиɦ nhân mà chết ngay tại chỗ.
Dù sao ông cụ Lục cũng đã quản lý nhà họ Lục nhiều năm, lòng dạ rất sâu, ông không trực tiếp mắng ba Lục, phủ nhận chuyện này mà chỉ nói: "Gọi Tế Tân trở về đi. Mọi người đều là người một nhà, nên hỏi con bé trước đã.”
"Nó sẽ nói sự thật sao?" Ông Lục nhíu mày: "Nó đã làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, đồi phong bại tục này, chẳng lẽ còn dám chính miệng thừa nhận à?”
Ông cụ Lục cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, cầm nạng hung hăng đánh ông ta một cái: "Con bé là con gái của con, có người làm cha nào mà lại nói con gái của mình như vậy hả.”
Khi thấy ông cụ Lục còn muốn che chở Lục Tế Tân, ông Lục càng tức giận.
Chẳng phải ông ta đang suy nghĩ vì danh dự nhà họ Lục sao!
Nếu nhà họ Lục có con gái đi làʍ ŧìиɦ nhân của người ta, người khác sẽ nghĩ như thế nào về nhà họ Lục, sẽ đối xử với Nhã Tình như thế nào?
Có nghi ngờ giáo dưỡng nhà họ Lục không?
Nhà họ Lục không thể vứt bỏ mặt mũi này được!
Ông cụ Lục thật sự chướng mắt dáng vẻ này của ông Lục, bảo quản gia cầm điện thoại di động, định tự mình gọi điện thoại cho Lục Tế Tân, gọi cô trở về một chuyến.
Có chuyện gì thì cũng phải nói rõ ràng trước đã.
Quản gia gọi điện thoại rồi đưa điện thoại đến tay ông cụ Lục.
Tiếng tút tút vang lên hơn nửa ngày mới có người nhận.
"Alo?"