Gia thế đúng là rất trong sạch nhưng điều này cũng không nói rõ cái gì.
Triệu Viện Viện nhướng mày lên, trước khi nhà cô ta chưa nổi lên, lúc còn trẻ cô ta rất thích xem tiểu thuyết ngôn tình, mê nam chính mạnh mẽ, chỉ một cú điện thoại liền có thể điều tra người khác, ngay cả người ta ăn mấy chén cơm tối cũng điều tra rõ ràng.
Về sau này, nhà cô ta phát triển lên và thăng cấp thành nhà giàu thì phát hiện những thứ đó đều là chó má.
Bản thân cô ta cũng không nhớ rõ đêm hôm trước mình ăn cái gì, chẳng lẽ người khác còn có thể tra ra à.
Không có đủ quyền thế, chỉ dựa vào đám thám tử thương nghiệp kia, căn bản không tra ra được chi tiết cụ thể.
Cái gọi là điều tra Lục Tế Tân chẳng qua chỉ là hỏi người dân địa phương, bạn học, giáo viên, bạn bè mà thôi, không thể điều tra được chi tiết như vậy. Hơn nữa, mặc dù có đủ quyền thế nhưng có rất nhiều chuyện cũng không thể tra ra.
Nếu như thế giới này thật sự có thể rõ ràng, cái gì cũng có thể tra được thì cũng sẽ không có nhiều quan tham ô, trốn thuế như vậy.
Về những lời nói của Lục Nhã Tình, Triệu Viện Viện cũng chỉ nghe một chút, cũng không quá tin.
A Mân và Hách Liên Kỳ cũng vậy, bọn họ đều cảm thấy Lục Tế Tân không thể nào trong sạch.
Dù sao, một người tuyệt đẹp đẳng cấp đến như vậy, lại ngồi trong xe sang của một người đàn ông, không có khả năng là vô duyên vô cớ đi được.
Triệu Viện Viện đưa ra ý kiến: "Không bằng chúng ta tìm thám tử tư, chuyên nhìn chằm chằm vào Lục Tế Tân và Ngôn Vô Thanh.”
Cô ta vừa dứt lời thì đã bị Hách Liên Kỳ trừng mắt nói: "Cậu điên à, lỡ như Ngôn Vô Thanh biết..."
Vẻ mặt Triệu Viện Viện trở nên trắng bệch, biết trò đùa này quá mức liền nhanh chóng nói: "Tớ nói đại mà.”
"Được rồi, đừng suy đoán lung tung nữa." A Mân nhíu mày: "Nếu thật sự có quan hệ thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra.”
Ba người ở nhà họ Lục đến hơn bảy giờ tối cũng không đợi nổi nữa, thật sự rất nhàm chán, bọn họ nói với Lục Nhã Tình một tiếng rồi rời đi.
Lục Nhã Tình không tiễn các cô ấy mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Nói một câu thật lòng, nếu như trước khi Lục Tế Tân trở về, cô ta còn cảm thấy hơi kiêng kỵ, nhưng qua nhiều ngày như vậy, Lục Nhã Tình đã không còn đề phòng đến như vậy nữa.
Lục Tế Tân hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta.
Không như suy đoán lúc trước, là con gái rượu, là người nóng nảy, hay lạnh lùng điềm đạm, hoặc là người có sự căm hận ở trong lòng... Những thứ này đều không phải, trái lại lạnh lùng một cách bất ngờ.
Lục Nhã Tình chưa từng thấy người nào lạnh lùng đến như vậy, vừa mới nhận người thân, trở lại nhà giàu có nhất như nhà họ Lục mà lại muốn dọn ra ngoài, hơn nữa còn hơn nửa tháng cũng không lộ mặt, giống như không liên quan đến nhà họ Lục.
Mấy ngày nay, thậm chí Lục Nhã Tình còn đột nhiên sinh ra ảo giác, căn bản không có người nào tên là Lục Tế Tân.
Anh cả Lục Thừa Kế cũng rất ít khi về nhà, nhưng anh quản lý doanh nghiệp nhà họ Lục, quan hệ rất lớn với nhà họ Lục, ở trong nhà thường xuyên nghe được tên của anh.
Lục Tế Tân thì không giống vậy, cô không hề có liên quan với nhà họ Lục, không ở lại nhà họ Lục cũng không có đề nghị vào Lục thị, thậm chí ngay cả cổ phần Lục thị mà ông nội cho cô cũng ủy thác cho anh cả xử lý, bản thân cũng không thèm để ý chút nào.
Lục Nhã Tình không hiểu cho lắm, chẳng lẽ thật sự có người không màng danh lợi như thế, coi tiền tài như cặn bã ư?
Cô ta ôm gối dựa vào giường suy nghĩ lung tung, trong đầu rối bời, thật sự nghĩ không ra cái gì, cô ta cầm lấy điện thoại di động, do dự một lát rồi gọi điện thoại cho Phùng Duyệt.
Ở tận đáy lòng, Lục Nhã Tình khinh thường Phùng Duyệt, cảm thấy đầu óc bà ta đơn giản, làm việc độc ác, nhưng không thể không thừa nhận, Phùng Duyệt có trực giác giống như động vật vậy.
Mặc dù bà ta không đủ thông minh, nhưng trực giác rất chính xác.
Tuy rằng bà ta làm việc tùy hứng, không có trình tự, nhưng lại có thể dùng quyền đánh chết lão sư phụ, mang lại một hiệu quả bất ngờ.
Bà ta có thể ôm lấy ông Lục nhiều năm như vậy, chính là dựa vào sự thẳng thắn và ngu xuẩn này.
Nói đến cũng lạ, ông Lục như vậy mà lại vừa ý dáng vẻ này của bà ta. Còn chuyện làm mất Lục Tế Tân, mặc dù chuyện này rất độc ác và cũng có thể nói là có rất nhiều sơ hở, thế nhưng bà ta vẫn có thể bình yên vô sự, còn thu được lợi ích rất lớn.
Lục Nhã Tình ở trước mặt mọi người phải tỏ vẻ hiền lành tao nhã, phải có quan hệ tốt với anh chị em, vì vậy có một số việc không có cách nào nói với người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Phùng Duyệt là thích hợp nhất.
Khi nhận được điện thoại của con gái, Phùng Duyệt cảm thấy rất vui vẻ, bà ta vốn đang ở nhà một mình cô đơn nhàm chán.
"Tình Tình." Phùng Duyệt luôn dùng giọng điệu dịu dàng lấy lòng khi nói chuyện với Lục Nhã Tình, trong lời nói còn mang theo một tia kiêu ngạo, vì con gái mình đã có thể sống cuộc sống tốt đẹp, thông minh xinh đẹp.
Trước kia, Lục Nhã Tình rất chán ghét loại dáng vẻ khoe khoang này của bà ta, rõ ràng bản thân cô ta ở nhà họ Lục phải lấy lòng mọi người, còn bà ta thì cứ đi khoe khoang về mình, nhưng mà hôm nay nghe giọng điệu như vậy của bà ta, Lục Nhã Tình hiếm khi cảm thấy khá thoải mái.
"Mẹ…" Lục Nhã Tình nói với Phùng Duyệt chuyện hôm nay gặp Lục Tế Tân, cô ta chưa kịp nói suy nghĩ của A Mân ra thì Phùng Duyệt đã vội vàng rống lên hỏi: "Cô ta làʍ ŧìиɦ nhân của người ta thật sao?”
Suy nghĩ của Phùng Duyệt rất đơn giản trực tiếp, cái gì mà thông gia, nhà họ Lục gây áp lực, những điều này vốn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà ta, lấy kiến thức và kinh nghiệm của bà ta cũng không nghĩ ra những thứ này, phản ứng đầu tiên khi nghe thấy việc này chính là:
Ha ha ha, Lục Tế Tân làʍ ŧìиɦ nhân của người ta, nhất định phải nói chuyện này ra ngoài để khiến cho cô bị mất mặt, khiến cho nhà họ Lục cảm thấy nhục nhã vì cô.
"Cơ hội tốt đấy." Phùng Duyệt không khống chế được hưng phấn: "Nhất định phải để cho người nhà họ Lục biết chuyện cô ta làʍ ŧìиɦ nhân. Ông nội con công minh thích sĩ diễn như vậy, chắc chắn chịu không nổi việc cháu gái nhà mình đi làʍ ŧìиɦ nhân của người ta, còn có anh cả con tất nhiên cũng khinh thường cô ta.”
Lục Nhã Tình nhíu mày, cảm thấy hơi hối hận khi gọi điện thoại cho Phùng Duyệt, bà ta không hiểu bất cứ thứ gì cả.
Nửa ngày không nghe thấy con gái nói chuyện, Phùng Duyệt phản ứng lại và hỏi cô ta: "Có phải con cảm thấy mẹ thô lỗ không hiểu cái gì không? Mẹ biết trong lòng con nghĩ cái gì, chẳng qua con chỉ cảm thấy bọn họ là trai chưa vợ gái chưa chồng, nhà họ Lục vừa lúc có thể nhân cơ hội gây áp lực cho nhà họ Ngôn cưới Lục Tế Tân.”
Lục Nhã Tình xoay người lại, ôm chặt gối: "Nếu đã biết thì mẹ còn nói nữa.”
Phùng Duyệt thở dài, đứa con gái này của cô ta được dạy dỗ quá tốt, suy nghĩ cái gì cũng chu đáo, nhưng người nào có thể hoàn hảo như vậy.
Bà ta nói: "Mẹ biết suy nghĩ của con, nếu như để lộ chuyện này ra ngoài thì kết quả duy nhất chính là gả Lục Tế Tân vào nhà họ Ngôn, nhưng trong lòng con khinh thường cô ta, cũng không hy vọng cô ta được gả đi một cách dễ dàng.”
Nhà họ Ngôn không hề kém hơn nhà họ Cố, thậm chí dường như còn cao hơn một bậc.
Trong lòng cô gái trẻ tuổi đều so đo lẫn nhau, không muốn người khác bất cứ chỗ nào cũng kém hơn mình mà lại được gả vào chỗ tốt hơn mình.
Lục Nhã Tình rũ mắt xuống.
Phùng Duyệt tiếp tục: "Tình Tình à, con người chỉ nên tập trung vào một mục tiêu mới có thể làm nên chuyện được, nếu như cứ suy nghĩ lung tung, cái gì cũng muốn thì trái lại cái gì cũng không chiếm được.”
Lục Nhã Tình nghe vậy liền ngẩn ra.
Phùng Duyệt nói: "Lục Tế Tân được gả vào nhà tốt thì cứ gả, con nghĩ nhiều như vậy làm gì, điều quan trọng của chuyện này chính là Lục Tế Tân làʍ ŧìиɦ nhân của người khác, không còn cơ hội gả cho Cố Tu Minh nữa.”
Nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không muốn loại người không trong sạch này.
Phùng Duyệt khác với Lục Nhã Tình, tuy rằng đầu óc bà ta đơn giản nhưng có mục tiêu rõ ràng.
Bà ta muốn tiền thì phải quấn chặt lấy ông Lục, mặc dù hơn 20 năm không thấy ánh sáng, trở thành tình nhân ngầm, không có lòng tự trọng cũng không sao cả, bởi vì bà ta có được thứ mình muốn.
Về sau, bà ta hy vọng con gái của mình có thể quang minh chính đại, sống một cuộc sống tốt đẹp, liền không quan tâm đến bất cứ thứ gì, càng nhẫn tâm làm mất Lục Tế Tân để đưa con gái mình vào.
Tuy rằng, bà ta với con gái cách xa mười mấy năm, tình cảm cũng không gần gũi, thế nhưng con gái đã có được tất cả những thứ tốt hơn.
Một người chỉ có một mục tiêu mới có thể dễ dàng thành công.
Muốn quá nhiều, kết quả chính là không chiếm được cái gì.
Tình Tình muốn Cố Tu Minh thì đừng nên để ý Lục Tế Tân gả vào chỗ hay xấu, chỉ cần chính con bé có thể có được Cố Tu Minh là được rồi.