Quán lẩu trang trí theo phong cách Trung Hoa truyền thống với vài bức tranh thư pháp treo trên tường. Lâm Tri Dạng biết, đó là những nét thơ của Lý Bạch và Đỗ Phủ.
Kẻ đến người đi, tiếng ồn ào không ngớt, nhưng ai cũng tìm được sự yên bình trong thế giới nhỏ của mình.
Lâm Tri Dạng phụ trách nhúng đồ, Úc Triệt phụ trách ăn đồ.
Họ gọi Coca, khi nào cay không chịu nổi, Lâm Tri Dạng sẽ làm một hớp lớn. Tuy không có hiệu quả nhưng được cái đã.
Úc Triệt vẫn trung thành với nước lọc, từ chối tất cả các loại đồ uống khác.
Vừa rót nước cho Lâm Tri Dạng cô vừa nghĩ: Người ăn cay thích tự ngược, dù sưng cả mỏ, nước mắt tuôn rơi vẫn cứ ăn.
Tuy Lâm Tri Dạng đã vớt một phần ớt ra nhưng vẫn cay ở cấp độ ma quỷ.
Song, Lâm Tri Dạng vẫn ăn thật ngon mà nồi lẩu cà chua của cô lại như không đủ không khí.
Vì ai đến chỗ này mà chẳng thích cay?
Thế là lòng hiếu kỳ chiến thắng ý chí tồn tại, cô hỏi Lâm Tri Dạng: "Chị ăn một miếng được không?"
Thấy chị người yêu thích học thêm điều mới, Lâm Tri Dạng hỏi đi hỏi lại: "Chị chắc không?"
Không đợi Úc Triệt trả lời, cô tự quyết định: "Thôi đừng ăn, nhỡ chị cay đến khóc thì làm sao bây giờ?"
Nghe quan tâm nhưng rõ là chế nhạo.
Bị đâm một cú, Úc Triệt quyết định hơn thua: "Muốn thử một miếng."
Không phí thời gian, Lâm Tri Dạng vớt một miếng lòng vừa chín vào bát Úc Triệt.
"Ăn hết luôn, khỏi cắn ra."
Mấy người ăn uống cẩn thận sẽ thiệt thòi khi đi đám cưới.
Úc Triệt cúi người, ngoan ngoãn bỏ cả miếng vào mồm. Tay trái khẽ che nửa miệng, cẩn thận nhai nhai.
Xem chị ăn là niềm vui, nhưng Lâm Tri Dạng đợi cái khác.
Ban đầu, trông Úc Triệt vẫn bình thường. Tuy nhiên, sau khi vị cay lan rộng, đôi lông mày càng lúc càng nhăn.
Khi chịu không nổi, Úc Triệt cầm luôn ly nước ngọt của Lâm Tri Dạng và uống hết.
Nhưng vẫn không hết cay.
Đôi mắt đã đỏ hoe, trông nhu nhược đáng thương đến nhường nào, ai oán nhìn Lâm Tri Dạng đang nghẹn cười.
"Uống cái đó không hết cay, cái này mới được." Lâm Tri Dạng hết lòng hết dạ, đưa ly kem còn nguyên, đút cho chị một ngụm to.
Không còn để ý chuyện mình có ở nơi công cộng không, trán Úc Triệt đầy mồ hôi, như thấy cọng rơm cứu mạng nên há mồm nuốt hết.
Cảm giác thành công không hiểu nổi.
Lâm Tri Dạng cong mắt, đút thêm: "Đỡ hơn chưa chị?"
Úc Triệt đã xong, trầm ngâm một lát mới gật đầu.
Vẫn sốc.
Lâm Tri Dạng dạy dỗ: "Tò mò giết chết một con mèo."
Quá lười để cãi.
Vị cay dần tan nhưng vòm họng lại tê tê.
Lâm Tri Dạng tiếp tục ăn, nhưng có đánh chết Úc Triệt cũng không dám thử thêm miếng thứ hai.
Vừa cúi đầu ăn miếng cá viên nhạt nhẽo lại nhớ chuyện vừa rồi, xấu hổ.
Lâm Tri Dạng đút cô đó.
Nhiều người ở đây lắm đó.
Không biết chương trình đã bị sửa ở đâu, nhưng khi những hành động gần gũi ở chỗ đông người, cô không thấy phản cảm hay lo lắng mà còn tràn đầy ngọt ngào.
Như viên kẹo bông gòn màu hồng ngấm mật ong, nhẹ nhàng lan ra vị ngọt.
Có lẽ là kem khá ngọt hoặc có thể do đầu lưỡi bị cay.
Một đoạn văn dài được viết trong lòng, như thể có thể chuyển thành phim. Tuy thế, ở góc nhìn người khác, Úc Triệt đã về với trạng thái lạnh lùng.
Đồ ăn tối nay hợp miệng, cô không đói và chỉ đến về Lâm Tri Dạng. Nhưng sợ bỏ đũa sớm sẽ làm em mất hứng, thế nên cứ nhai từ từ để giết thời gian.
Đến khi Lâm Tri Dạng ăn gần xong mới đặt đũa, yên lặng nhìn em ăn.
Lâm Tri Dạng đang bận ăn, bị chị nhìn nên ngại: "Sao vậy? Chị thấy em ăn nhiều hả?"
"KHÔNG."
Úc Triệt xấu hổ lại chân thành: "Xin lỗi em, biết em thích như vậy thì lẽ ra nên đi với em nhiều hơn."
"Có gì màlỗi phải." Lâm Tri Dạng cười: "Ngày tháng còn dài, sau này lúc nào cũng có chị đi cùng."
Úc Triệt gật đầu: "My pleasure."
Trong khi Lâm Tri Dạng thanh toán, Úc Triệt tìm thấy bàn Hạ Mân và nói lời tạm biệt."
Hạ Mân lau miệng, đứng dậy: "Cô, cô đi đi ạ, không cần để ý chúng em."
Úc Triệt gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ăn xong về sớm, nhớ cẩn thận. Mai 8 giờ vào học, đừng muộn."
Một nhóm "bé ngoan" gật đầu như gà con mổ thóc, bị Úc Triệt đè chết.
Cứu mấy đứa! Tự nhiên đang nghỉ vui cái nhắc đi học? Nghỉ chưa bao lâu lại bắt đầu cuộc đời sinh viên khổ đau.
Sau khi bàn giao xong với sinh viên, Úc Triệt và Lâm Tri Dạng cùng nhau về nhà.
Hôm sau, Úc Triệt thức dậy làm bữa sáng lúc 6 giờ.
Tình cờ cũng là ngày Mạnh Dữ Ca chuyển nhà, Lâm Tri Dạng hứa qua giúp bạn nên dậy sớm ăn với chị.
Ăn uống xong xuôi rồi hôn nhau từ biệt. Hai người đôi ngã chia ly, người đi làm, người kia thì về nhà.
Xe Lâm Tri Dạng được mang đi sửa, Lâm Huy bảo xe mua cho con gái cái xe mới. Nhưng vì sức khoẻ không cho phép lái xe mà cô cũng thấy khó chịu vì chuyện này, thế nên gọi taxi về.
Trên đường, cô đoán rằng Úc Triệt đã lái xe đến trường nên gửi cho chị một bức ảnh chụp màn hình. Đó là bức ảnh của dòng chữ cô viết và để chế độ chỉ mình tôi vào năm ngoái.
"Có thấy ngọt ngào không? Người yêu là giáo viên ít nói ít cười. Chị nhận kẹo từ sinh viên, cất vào túi. Lúc đến gặp lại mở ra đút cho mình. Sau đó chị hỏi ngon không, cuối cùng hai người cùng nhau nhấm nháp. Đó thực sự là loại kẹo ngọt ngào nhất bản thân từng nếm."
Năm phút sau, Úc Triệt gọi đến và Lâm Tri Dạng nhất máy ngay: "Hiệu trưởng Úc có chỉ thị gì ạ?"
Giọng nói bên kia hơi lạnh, gọi cô bằng cả tên lẫn họ: "Lâm Tri Dạng."
Chiếc taxi đến nơi quen thuộc, nụ cười dần phai, Lâm Tri Dạng thấy lo: "Sao vậy chị?"
Im lặng một lúc, bên kia nhẹ hỏi: "Nếu chị nói chị lừa dối em, em có tha thứ cho chị không?"
Lời thú tội đột ngột làm Lâm Tri Dạng bất ngờ, nhưng Úc Triệt vẫn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối: "Chỉ cần không vượt quá giới hạn."
Giới hạn là gì, Úc Triệt hiểu. Cô là người rất cẩn trọng trong tình yêu. Miễn không tổn thương cơ thể và tâm hồn thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.
"Vậy chị lừa em chuyện gì?" Lâm Tri Dạng thấy lúng túng, trí tưởng tượng phong phú đã bay xa.
Im lặng khoảng năm giây, ai kia cười nhẹ, nhưng muốn nhịn nhưng không nhịn được.
Lâm Tri Djang: "?"
"Rồi, chị nói. Cái kẹo lần trước chị tự mua chứ không phải học sinh đưa."
Chơi xong, Úc Triệt cười muốn ná thở: "Em tha cho chị không?"
"Úc Triệt!" Thói đời suy tàn, lòng người không còn như xưa nữa. Sao Úc Triệt hư vậy!?
Lâm Tri Dạng câm lặng: "Em không! Em không tha! Sao chị lừa em?"
"Vì đương không đưa kẹo rất kỳ."
Khi đó quá khó xử, tuy muốn tốt hơn với Lâm Tri Dạng, không lúc nào không nghĩ về em.
Nhưng sợ Lâm Tri Dạng sẽ quấn quýt, sẽ muốn nhiều hơn.
Mà cô thì không thể cho thêm.
"Cúp thôi, em không muốn nói nữa, em phải xuống xe." Lâm Tri Dạng tuyệt vọng nói lời từ biệt.
Hôm qua quá sung sướng, sáng nay còn định hồi tưởng về quá khứ làm Úc Triệt vui vẻ.
Ai mà ngờ chị chơi lớn, suýt nữa làm cô sợ chết khiếp.
Đồ ngạo kiều, mua kẹo cũng không dám nhận.
"Chị đùa, để em tỉnh táo thôi." Úc Triệt nhẹ nhàng.
Lâm Tri Dạng dậy quá sớm, đúng thật buồn ngủ: "Cảm ơn chị yêu, em thật sự tỉnh rất tỉnh."
"Đừng giận chị. Chị thực sự thích đoạn thời gian đó. Cảm ơn em, cảm ơn vì đã xem chị như người yêu của em."
"Chị phải vào giảng."
Lời "cảm ơn" làm Lâm Tri Dạng mềm lòng, thôi thì tạm thời bỏ qua: "Ừm, em xuống xe."
Trả tiền xe, cho đến khi bước vào dưới lầu, Lâm Tri Dạng vẫn cười ngốc.
Không biết vui vẻ vì điều gì.
Cô nghĩ, yêu đương thật sự làm người ta giảm số IQ. Ngay cả cán bộ như giáo sư Úc cũng bắt đầu đùa dai.
Mạnh Dữ Ca đang dọn dẹp.
Chân Lâm Tri Dạng bị thương, không thể vác đồ nặng nhưng giúp dọn dẹp đồ đạc không thành vấn đề.
"Bồ câu ơi ơi ơi ơi ơi, như kiểu tôi đang gả con gái ấy. Khó chịu quá à."
"Cút, đừng lợi dụng sờ mó tôi." Mạnh Dữ Ca xoa đầu bạn yêu thành tổ quạ, mồm không tha người: "Vậy khi tôi phòng không gối chiếc, còn cậu vui vẻ ở ngoài sao không nói?"
Lâm Tri Dạng cười khổ "fine", đổi chủ đề: "Ba mẹ đồng ý chuyện hai người sống chung à?"
"Em ấy come out thời trung học rồi, cha mẹ rất dễ." Mạnh Dữ Ca cúi người dán thùng, "Với lại cháu em ấy mới ra đời, cha mẹ vui lắm, không quan tâm đến em ấy nữa."
Lâm Tri Dạng thấy đắng lòng: "Ghen tị quá! Tức quá!"
Cô và Úc Triệt sứt đầu mẻ trán mới thành công. Còn người ta thì dễ dàng chưa từng thấy. Việc come out đơn giản như ăn bát cơm, uống ly nước.
Mạnh Dữ Ca đành an ủi bạn yêu: "Khổ tận cam lai, dù khó khăn nhưng vẫn là trải nghiệm đáng nhớ."
Chỉ thuộc về cậu ấy và Úc Triệt.
Buổi trưa, Mạnh Dữ Ca gọi đồ ăn. Trong lúc ăn, Lâm Tri Dạng chia sẻ câu chuyện Úc Triệt chọc cô vào lúc sáng.
Mạnh Dữ Ca sợ: "Giáo sư Úc làm luôn? Tôi tưởng chỉ có cậu với Hà Thấm mới làm khùng làm điên như vậy."
Lâm Tri Dạng gật đầu, định giả vờ phê bình Úc Triệt thgif bị Mạnh Dữ Ca mắng: "Gần mực thì đen, người xưa nói cấm có sai. Người như cậu đã dạy hư giáo sư Úc."
Lâm Tri Dạng ngu người: "Vậy tôi gặp báo ứng chăng?"
"Chúc cậu tương lai tươi đẹp."
"Thôi thì nghiệp ai nấy lãnh."
Thở dài, Lâm Tri Dạng bắt đầu nghĩ cách "đáp lễ" giáo sư Úc.
Công ty chuyển nhà đến vào buổi chiều. Cô đi theo Mạnh Dữ Ca đến nhà mới. Hà Thấm đã sắp xếp xon hết, tràn ngập không khí ấm cúng của gia đình.
Nơi này gần Lâm Xuyên, thuận cho Hà Thấm về nhà thăm ba mẹ và cũng ticho Lâm Tri Dạng đến.
"Mai sau đến đây ăn ké!"
Mạnh Dữ Ca: "Tuỳ bạn, bạn đừng kén chọn là được."
Dọn dẹp được hơn nữa, chuông cửa reo vang.
Mạnh Dữ Ca để Lâm Tri Dạng đi mở cửa, không nghĩ nhiều: "Shipper hả?"
Mở cửa và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tay người ấy cầm bó hoa to và mỉm cười với cô.
Niềm vui bất ngờ, Lâm Tri Dạng quên đi ân oán sáng nay, kéo chị vào trong: "Sao chị đến đây?"
Sáng làm Lâm Tri Dạng vui vẻ bằng trò trẻ con, sau đó lại tự cười mình nhàm chán. Song, sợ Lâm Tri Dạng giận thật nên Úc Triệt ngọt ngào: "Dạng Dạng nhà chúng ta ở đâu chị cũng đến đón."
Mạnh Dữ Ca nghe được, hối hận vì lúc nãy gửi vị trí cho giáo sư, mắng: "Thể hiện tình cảm? OUT!"
Lâm Tri Dạng vừa vui vừa ngại, tuy biết nhưng vẫn cố hỏi: "Vậy hoa cho em hỏ?"
Úc Triệt: "Nga, này là quà tân gia của Dữ Ca và Hà Thấm."