Cơn gió mùa thu mang theo hơi lạnh và ẩm ướt bị ngăn cách ngoài cửa sổ xe. Nơi đây dường như không có ánh đèn, chiếc xe bị phủ trong góc tối.
Ánh trăng chiếu ra nước mắt.
Người được ôm vào lòng khóc thả ga. Lúc đầu vẫn có ý thức kìm nén, nhưng khi được Úc Triệt ôm thì như mất phanh.
Cô trải qua quá nhiều nỗi đau và quá nhiều biến cố đáng sợ. Ngẫm lại, cô chưa bao giờ có yêu cầu quá đáng, cô chỉ thích một người, muốn bình yên đồng hành cùng người mình yêu.
Nhưng ước muốn này, từ lần gặp Úc Triệt đến bây giờ đã hai năm. Hai năm trải qua vô số thăng trầm, thất vọng và lo lắng nhưng vẫn giả vờ không biết. Đã từng rút lui, đã từng bỏ cuộc, cũng đã từng chịu thua, thậm chí đã từng chạm trán với cái chết.
Người xưa nói không sai, phúc họa tương y. Tuy tai nạn xe hơi là bi kịch nhưng đã thành toàn cho cô và Úc Triệt.
Úc gia áy náy và cộng thêm sự quyết tâm của Úc Triệt nên mới được Úc An Tuần chấp nhận.
Mặc dù ông cụ không phải hoàn toàn hài lòng, lại khá kén chọn mà cô cũng không có ý định thuận theo nhà họ Úc. Có những thứ có thể buông nhưng không thể quên.
Miễn họ thôi can thiệp là được.
Nước mắt của sự khổ tận cam lai, của cảm xúc vui buồn lẫn lộn oà ra. Cô chôn đầu vào vai Úc Triệt, vừa nức nở vừa hít lấy hít để mùi nước hoa lạnh lẽo, nhẹ nhàng của hương hoa mơ.
Bàn tay Úc Triệt nhẹ vuốt lưng cô, như ánh trăng chiếu vào trái tim cô.
Mềm mại, đáng yêu và tươi mới.
Buồn bã: "Xin lỗi, làm em thiệt thòi rồi."
Người trả giá nhiều nhất trong đoạn tình cảm này là Lâm Tri Dạng. Khi cô mệt, cô muốn rút lui thì kỵ sĩ của cô đã bước đến bảo vệ, xây dựng cho cô một thành trì.
Nhưng hiệp sĩ dù dũng cảm vẫn có ngày bị thương. Vào ngày em thành công rút lui, tiếng khóc của em làm Úc Triệt tan nát cõi lòng, vỡ thành vô số mảnh vụn.
Từng mảnh cắt vào nhau.
Úc Triệt nhẹ cúi đầu, yêu thương hôn vào tai Lâm Tri Dạng: "Dạng Dạng, đừng khóc."
Gọi biệt danh, không ngượng ngùng như trước.
Không biết mất bao lâu Lâm Tri Dạng mới có thể bình tĩnh được. Khi khóc đến mệt, đã phát tiết xong hết cảm xúc mới yếu đuối rút khỏi vòng tay của Úc Triệt.
Đáng thương cầm khăn lau nước mắt. Hai mắt đỏ hoe, ngồi đó nhẹ bĩu môi.
Cánh tay Úc Triệt đã mất cảm giác từ lâu. Lúc nãy phải dùng sức mạnh của nội tại để ôm chặt Lâm Tri Dạng.
Khóc xong, Lâm Tri Dạng buồn bã hết một lúc mới kéo được lý trí trở về. Đưa tay gãi mặt vì xấu hổ, nhìn thẳng về phía trước, dù trước mặt chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt.
Đm nó, sao đèn đường ở Hoài Thành lộn xộn vậy?
Thấy ai đó xấu hổ, Úc Triệt phải cố gắng nhịn cười, sợ người ta dỗi.
Úc Thành biết Úc Triệt đang lái xe, thế nên nhắn tin hỏi Lâm Tri Dạng đã về nhà chưa.
Đáng lẽ về từ sớm mà tại phải ngồi đó khóc.
"Khóc xong đói bụng không?" Úc Triệt bắt chước cách Lâm Tri Dạng dỗ dành mình, xoa xoa đầu em: "Chị dẫn cưng đi ăn lẩu."
Úc An Tuần nằm viện nên cơm Úc Thành mua quá nhạt nhẽo, toàn là mấy món nhẹ nhàng. Cô nhận ra Lâm Tri Dạng không ăn được bao nhiêu, chỉ ngồi vì đó lịch sự, để lại ấn tượng tốt với người lớn.
Mắt Lâm Tri Dạng sáng bừng lên, hít hít mũi, nghĩ rằng mình nghe lầm: "Lẩu sao?"
Em bé khóc xong đã lấy lại tinh thần làm Úc Triệt muốn hôn.
"Đúng rồi, lẩu em thích gần đây. Chúng ta qua đó ăn đi." Úc Triệt vừa nói vừa khởi động xe.
Đó là quán lẩu Lâm Tri Dạng dẫn Mạnh Dữ Ca đi ăn khi bạn mới về nước. Lúc đó bị fans thấy và chụp đăng lên Weibo.
Úc Triệt buồn cả thời gian dài. Nghĩ rằng người yêu cũ của Lâm Tri Dạng về nước nên kiếm chuyện cãi nhau, còn suýt nữa chia tay.
Sau này, khi Lâm Tri Dạng giải thích thì Úc Triệt mới biết mình hố.
Người yêu cũ của em chỉ qua thăm một lần ở bệnh viện và không xuất hiện nữa, rất tự giác.
Mỗi khi nhớ lại, Úc Triệt luôn nói với Lâm Tri Dạng: "Người yêu cũ em xinh quá."
Với ý chí muốn sống một cách mạnh mẽ, Lâm Tri Dạng trả lời ngay: "Ổn thôi, giáo sư Úc xinh nhất."
Miệng lưỡi trơn tru nhưng Úc Triệt vẫn bắt lấy từ khóa: "Vậy em chỉ tìm người xinh đẹp để hẹn hò?"
Một cái mũ quá to, Lâm Tri Dạng vội vàng xua tay: "Xinh đẹp là ngẫu nhiên, hợp nhau mới quan trọng!"
Cô chỉ mới hẹn hò hai lần thôi mà giáo sư Úc quá thích ăn dấm.
Dù thường xuyên nhắc đến người yêu cũ nhưng Lâm Tri Dạng vẫn chỉ cười và bào chữa cho mình, không bao giờ hỏi Úc Triệt và đề cập đến quá khứ của chị.
Cô biết, những gì Úc Triệt trải qua đều là những điều tồi tệ nhất. Thời trẻ chân thành với người ta nhưng bị vứt bỏ.
Vết sẹo từ việc bị tổn thương bởi cả người nhà và người yêu, Lâm Tri Dạng quyết tâm, có chết cũng sẽ không bốc lên.
Nói về quán lẩu kia, không phải Lâm Tri Dạng coi thường mà không muốn Úc Triệt ép mình: "Quán đó cay lắm, chị chắc không?"
"Không vấn đề, chọn nồi lẩu uyên ương, chị ăn cà chua là được." Úc Triệt rất bình tĩnh. Cô chuẩn bị rất kỹ, từ lâu đã muốn ăn cùng Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng không ngờ sẽ có thêm bữa, hơn nữa là vào buổi tối, còn là lẩu. Nói gì đi nữa thì giáo sư Úc rất ít ăn khuya, mà gần đây còn kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của mình.
"Cục cưng ơi, chị tốt quá à!"
Vừa rồi còn nước mắt đầm đìa, giờ thì vui vẻ, âu yếm, hơn nữa khen bạn gái "tốt quá à!".
Giống hệt như cái người bắt nạt cô thường ngày.
Úc Triệt: "Coi như ăn mừng."
Lâm Tri Dạng thấy quá tuyệt vời nên trả lời Úc Thành: "Tụi em chưa, giờ đang đi ăn tối."
Úc Thành: "Hai đứa mới ăn chưa được hai tiếng."
Lâm Tri Dạng: "Ối giồi ôi, tại trẻ nên tiêu hoá nhanh."
Úc Thành: "Rồi, hiểu sao Úc Triệt có da có thịt."
Vì vẫn còn nghỉ lễ Quốc Khánh nên nhà hàng khá đông, lúc hai người ngẫu hứng đến nơi thì chết lặng.
Khi chuẩn bị từ bỏ, có một cặp không kiên nhẫn, hai người cãi um lên rồi bỏ đi.
Vừa đi được mấy bước, người đàn ông đó ném vé xuống đất và Lâm Tri Dạng nhặt lên. Cô nhìn vào màn hình điện tử, hồ hởi lên tiếng: "Há há há há há há, sắp đến hai đứa mình."
Vui như nhặt kim cương, Úc Triệt cố ý tạt nước lạnh: "Vậy có tính là nhảy hàng không?"
Lâm Tri Dạng suy nghĩ suy nghĩ, lắc đầu lắc đầu: "Không có, chủ sở hữu hiện tại tên Lâm Tri Dạng."
Úc Triệt cười, ngồi xuống đợi. Không ai xem điện thoại của mình, Lâm Tri Dạng đội chiếc mũ lớn của áo lên đầu, thoải mái dựa vào ghế, kể cho Úc Triệt nghe về những điều thú vị trên mạng.
Úc Triệt cười không ngừng được, đôi khi phụ hoạ mấy câu. Lúc không hiểu sẽ mở to mắt, nhìn Lâm Tri Dạng để hỏi chuyện.
Lâm Tri Dạng không bao giờ chê cười Úc Triệt lại hậu, tỉ mỉ giải đáp cho chị. Mà Úc Triệt thì cũng lắng nghe nghiêm túc, dường như muốn lấy bút ra ghi lại.
Mặc trang phục công sở, ngồi ngay cửa ở hàng lẩu ngửi mùi thơm, nghe em kể chuyện cười trên mạng. Giáo sư Úc giống như thần tiên giáng trần để phổ độ chúng sanh.
Không hài hoà với không khí ồn ào xung quanh nhưng vô cùng chung thuỷ ngồi cạnh cô.
Lâm Tri Dạng phát điên vì giáo sư Úc, mê muội giáo sư Úc. Vì đông người, nhiều mắt nên cố gắng không đưa móng vuốt ra, chỉ ngồi đó trò chuyện như bạn bè.
Thỉnh thoảng vô ý nắm tay, nhưng sau khi nhận ra vẫn nắm như thế, người khác cũng không để ý đến họ.
Ngay cả họ nhìn thì cũng chả thèm quan tâm.
Đôi với Úc Triệt, ngoài gia đình, người khác nghĩ gì mặc kệ.
Lâm Tri Dạng sợ chị căng thẳng nên nói với chị rằng người khác sẽ không nghĩ nhiều. Bạn bè mặc áo đôi, tay trong tay đi dạo trung tâm thương mại là chuyện bình thường.
Úc Triệt: "Nghĩ nhiều cũng không sao."
Lâm Tri Dạng sướng cả người.
Hai mươi phút sau có bàn trống, cuối cùng cũng đến lượt họ. Lâm Tri Dạng thầm cảm ơn vì đã nhặt được vé, nếu không chắc phải đợi thêm hai mươi phút.
Ngồi xuống, Lâm Tri Dạng chịu trách nhiệm chọn món và tập trung đi chợ. Úc Triệt thích gì cô cũng biết, Úc Triệt ăn thì cô sẽ ăn nhưng đồ cô ăn thì không chắc Úc Triệt muốn ăn.
Lâm Tri Dạng vừa chọn món vừa nghĩ đến một chuyện cười: "Chị biết Minh Tiêu Kiều có một sở thích kỳ lạ không?"
"Hửm?"
"Dù đi ăn lẩu hay là ăn cái gì đó thì cậu ấy phải ăn một chén cơm chiên trước."
Úc Triệt nở nụ cười của người mẹ: "Chắc sợ ăn không đủ no."
"Nên kế hoạch giảm cân của cậu ấy không bao giờ kéo dài được một tuần." Lâm Tri Dạng trêu, bây giờ chỉ có thể khuyên Minh Tiêu Kiều nghĩ về chuyện này, vì cô thấy mệt khi nói những lời như "Công chúa điện hạ thịt thịt yêu yêu" quá nhiều lần.
Úc Triệt thấy nóng, cởi áo khoác và cầm cốc lên uống nước. Đột nhiên, trước mắt có thêm mấy cái đầu sinh viên.
Hạ Mân rất nhiệt tình: "Cô Úc, cô cũng đến ăn ạ."
Úc Triệt đứng dậy, lịch sự gật đầu và mỉm cười: "Ừm, đi với người nhà."
Hạ Mân và bạn cùng phòng mới ở quê lên từ chiều, chuẩn bị ăn Quốc Khánh với nhau. Khi nhân viên dẫn họ về bàn bốn người thì lại gặp người không phù hợp với không khí của quán lẩu chút nào.
Giáo sư trò chuyện với người đối diện, thỉnh thoảng mỉm cười, sau đó lại về nét mặt nhạt nhoà. Tuy trông có chút lạnh lùng nhưng có thể thấy đang rất vui vẻ.
Nhìn người đối diện, từ từ cởi áo khoác. Những ngón tay dài đẹp, khéo léo mở từng chiếc cúc, tháo ra và treo lên ghế.
Vì khí chất quá khác biệt, bạn cùng phòng của Hạ Mân trêu ngay: "Giáo sư văn học đương đại và hiện đại, Úc Triệt, Úc Triệt."
Nữ thần.
Mọi người tập trung vào Úc Triệt nên bỏ qua người đối diện. Lúc này Hạ Hân mới chuyển mắt sang phía đó, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Các bạn cùng phòng cũng im nốt, người này còn xinh hơn giáo sư Úc! Vẻ đẹp của giáo sư Úc được trời phú cho khí chất. Còn người này thì dùng mặt thôi là đủ, hơn nữa ở trạng thái không trang điểm.
Lâm Tri Dạng đã chọn món xong, gấp menu lại, cười: "Bạn học Hạ, đã lâu không gặp."
"Ra là chị biết giáo sư Úc!"
Vũ trụ nhỏ của Hạ Mân bị đánh muốn sập. Mùa đông năm ngoài, khi mời Lâm Tri Dạng ăn mì bò, Lâm Tri Dạng còn hỏi về giáo sư của bản thân.
Lúc đó chỉ nghĩ Lâm Tri Dạng thuận mồm. Giờ hai người không những quen mà còn là người thân?
Chẳng trách lúc trước gặp Lâm Tri Dạng ở trường. Thì ra người ta đi tìm giáo sư Úc!!
Trùng hợp quá trời!!!
Hạ Mân nhớ lại nhưng không nhớ được mình có nói xấu giáo sư Úc hay không.
Chắc không đâu, thi cuối kỳ còn được 89 điểm, cao nhất trong ba lớp.
Mấy cô gái không nghĩ nhiều, nghĩ "người nhà" có lẽ là họ hàng xa gì đó. Chuyện này khá bình thường, Hoài Thành không lớn, dây mơ rễ má không có gì mới.
Hỏi xong mấy câu, họ thôi làm phiền.
Nhân viên phục vụ đến lấy menu, Úc Triệt ngồi xuống, bình tĩnh uống nước. Lâm Tri Dạng nhìn chị với ánh mắt trìu mến: "Người nhà?"
Giáo sư Úc quá đỉnh, tưởng sẽ bảo "bạn bè" nhưng ai mà ngờ là người nhà.
Mặt Úc Triệt vẫn vậy, nhếch mày: "Phải không?"
"Phải, tất nhiên phải." Lâm Tri Dạng ngọt ngào mỉm cười, hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nói: "Chị là vợ em."
Nhân viên mang nồi lẩu nóng lên, qua lớp sương khói lượn lờ là khuôn mặt dần đỏ của Úc Triệt. Quá xấu hổ để tiếp tục nhìn Lâm Tri Dạng, khẽ nghiêng đầu qua nơi khác nhưng khóe miệng cong cong.