Công ty Mạnh Dữ Ca cũng tính là có tình người vì không quy định tăng ca vào thứ Sáu. Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm tan làm, về nhà sắp xếp hành lý và dự định đến khu nghỉ dưỡng nghỉ ngơi hai ngày.
Lâm Tri Dạng ngưỡng mộ hai người nhưng vẫn nhắc nhở: "Cái thời tiết chết tiệt này thì nghỉ dưỡng gì? Mưa lớn đó, cuối tuần bảo em ấy qua nhà cùng cậu đi."
Mạnh Dữ Ca tiếp nhận ý tốt của bạn hiền, lắc đầu từ chối: "Sao tôi mang bạn gái đến nhà làm phiền cậu được?"
Dù hai người không có ranh giới nhưng Mạnh Dữ Ca vẫn sống rất chừng mực. Nếu cứ cách mấy ngày lại đưa Hà Thấm về thì không những không tôn trọng Lâm Tri Dạng mà còn không tôn trọng Hà Thấm.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Lâm Tri Dạng hiểu Mạnh Dữ Ca có nguyên tắc của mình: "Ừ, đi chơi đi, nhớ cẩn thận."
Cô không nói về việc sắp gặp Úc Hân vì không muốn làm phiền Mạnh Dữ Ca lo lắng cho mình.
Sau khi Mạnh Dữ Ca đi, cô bước vào trang điểm, thay quần áo, lấy tinh thần và vẻ ngoài ổn định nhất đi gặp Úc Hân.
Nơi gặp gỡ là nhà hàng Tây trong thành phố. Mặc dù cô không muốn và Úc Hân cũng sẽ chẳng ăn nhưng Lâm Tri Dạng vẫn gọi hai phần steak.
Thức ăn lên, cô không đụng đến dao nĩa mà chỉ hớp mấy ngụm trà sữa.
Trước giờ hẹn mười phút, Úc Hân giẫm giày cao gót vào phòng riêng. Lâm Tri Dạng nhìn đồng hồ: 19:50.
Cô thầm than, giống hệt Úc Triệt.
Không bao giờ muộn, luôn sớm hơn mười phút.
Bình tĩnh đánh giá Úc Hân như cách Úc Hân đánh giá cô. Dù là chị em ruột hai người lại không giống nhau. Tuy mặt cả hai đều lạnh nhưng một người lạnh lùng và nghiêm khắc còn người kia chỉ ngoan ngoãn, hững hờ.
Theo hiểu biết của Lâm Tri Dạng, chị hai Úc Triệt thường xuyên mặc quần áo công sở.
Hôm nay không mặc đến doạ cô, chỉ là quần áo bình thường và khá gần gũi, bình dị.
Tuy nhiên, khi nói chuyện lại mang theo sự quyền uy, ánh mắt lạnh lùng và khách sáo: "Tôi là Úc Hân, chị của Úc Triệt. Lâm Tri Dạng phải không?"
Lâm Tri Dạng đã đứng lên từ khi Úc Hân vào, lịch sự gật đầu: "Đúng vậy, là em."
"Ngồi đi." Úc Hân đảo khách thành chủ, nhìn vào đồ đã gọi trên bàn: "Chưa ăn tối thì ăn trước đi."
"Không cần, em không đói." Giấu đi căng thẳng, Lâm Tri Dạng cười nhẹ: "Có gì cứ nói thẳng ạ."
Úc Hân im lặng nhìn người trước mặt, người này giống hệt Úc Triệt, không ăn ảnh. Người thật còn đẹp hơn trong hình, mỗi cử chỉ, nụ cười có thể nói là xuất sắc.
Thẩm mỹ của Úc Hân bình thường, nhưng vẫn không hiểu tại sao Úc Triệt muốn ở bên người này.
Bỏ qua yếu tố giới tính, Úc Hân nghĩ rằng người mà Úc Triệt chọn đồng hành ở độ tuổi này, không ngần ngại thông báo với gia đình chắc chắn là có tài năng và mưu mẹo.
Tuy nhiên, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nụ cười tự nhiên và sự lịch sự của Lâm Tri Dạng đều hoàn toàn khác với những gì Úc Hân nghĩ.
Úc Triệt lạnh lùng, đáng lẽ không nên ở cùng người như vậy, nhưng mọi chuyện ngược lại.
Úc Triệt phản ứng với tuýp người như vậy.
Ngay cả dù Úc Hân chướng mắt với Minh Tiêu Kiều - hỗn thế ma vương mà Úc Triệt lại rất tận tình.
Trước đó không biết mục đích của em gái, có đoạn thời gian Úc Hân lo lắng, sợ rằng Úc Triệt thích Minh Tiêu Kiều.
"Vậy tôi nói thẳng."
Tiếng mưa xuyên qua cửa sổ truyền đến, Úc Hân muốn về nhà sớm, thẳng thừng: "Cô và Úc Triệt không hợp, tôi mong cô chủ động rời khỏi."
Phản ứng được hai giây, Lâm Tri Dạng vẫn vậy, nụ cười treo trên môi, nhẹ nhàng nói: "Chị không hiểu về mối quan hệ của em và Úc Triệt thì sao có thể kết luận chúng em không hợp nhau?"
Khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô, Úc Hân không giấu vẻ không thiện cảm: "Tôi không cần hiểu, con gái với con gái thì thích hợp gì?"
"Vậy chị thành kiến." Lâm Tri Dạng không sợ, ngả người ra sau, nở nụ cười nhạt nhẽo.
"Không phải thành kiến. Truyền thống gia đình nghiêm khắc, Úc gia không chấp nhận chuyện như vậy. Úc Triệt cứ cứng đầu đi trên con đường của mình về sau sẽ có áp lực với cô. Vậy thì sao phải hà tất dây dưa với nó làm gì?"
Nói đến đây, sự kiêu căng của Úc Hân giảm đi rất nhiều, thay vào đó là chân thành khuyên bảo Lâm Tri Dạng.
Rời xa em gái, đừng để Úc Triệt ở nhà đâm đầu chảy máu, đừng làm hỏng mối quan hệ của em với gia đình.
Nụ cười hơi đọng lại, Lâm Tri Dạng âm thầm nắm chặt tay, cô nghiêm túc: "Em biết sẽ có áp lực, nhưng em và chị ấy không phải dây dưa nhau mà là..." Yêu nhau.
"Không phải nó ép." Úc Hân gián đoạn, không quan tâm mấy lời tình cảm gì đó, khuyên răn: "Nếu cô đi thì con bé sẽ không cưỡng cầu nữa. Vì vậy hôm nay tôi tìm cô, làm ơn nghĩ đến con bé, đi đi."
Úc Triệt sẽ không cưỡng cầu.
Năm trước đã hiểu lầm Úc Triệt, cho rằng tình cảm hai người không rõ ràng và chẳng thể công khai nên tuyệt vọng đề nghị chia tay.
Rõ ràng Úc Triệt có thể giải thích, có thể tìm mọi cách để cô tha thứ nhưng chị không nói một câu.
Chị chịu đựng mình bất bình và đau khổ, trốn trong nhà uống rượu một mình. Cho đến khi say mất hết ý thức mới dám gọi điện thoại cho cô. Úc Triệt khóc, khóc đến mức làm tim Lâm Tri Dạng tan nát.
Lúc đó không hiểu tại sao Úc Triệt lạnh lùng và ngang bướng khi ở cạnh cô như vậy.
Mãi về sau mới biết được chân tướng.
Mãi đến giờ phút này, khi Úc Hân ngồi trước mặt, dùng giọng điệu lạnh lùng và thực tế để phá vỡ tất cả kỳ vọng tương lai của Úc Triệt.
Coi mình như một người kiểm soát, tin rằng người bị mình kiểm soát không có hỉ nộ ái lạc và chỉ có thể phục tùng.
Nhưng Lâm Tri Dạng không muốn nghe, không, cô không thể rời xa Úc Triệt một lần nữa.
"Vậy tiếc quá, em sẽ không thất hứa và sẽ không bỏ chị ấy đi, trừ khi chị ấy bỏ em."
Cô đồng ý sẽ sát cánh cùng Úc Triệt. Cô khác với những người thích Úc Triệt trước đây và cô không thể rút lui.
Lời nói tuy ấm áp nhưng hai mắt Úc Hân đã hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ cảm thấy Lâm Tri Dạng trẻ con: "Nghe thì thâm tình nhưng cô nghĩ hai người thật sự có tương lai?"
Bên tai là tiếng rít gào giận dữ của mưa gió và âm thanh còi xe chói tai. Ánh đèn trong phòng riêng mờ ảo, trong ánh sáng có bóng tối.
Lâm Tri Dạng không cười nữa, bị đâm làm cô không vui: "Tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ em và Úc Triệt sẽ chia tay vì nhiều lý do không thích hợp. Nhưng, đó là chuyện giữa hai người yêu nhau, nên chúng em mới là người quyết định. Chị không có tư cách bắt em phải rời đi mà không có sự đồng ý của Úc Triệt."
Úc Hân lạnh lùng nhấn mạnh: "Tôi là chị của nó, tôi nghĩ cho nó."
"Dù nghĩ cho chị ấy, vì chị ấy thì cũng phải là cha của chị ấy đứng ra nói chuyện với em. Chị chỉ lớn hơn chị ấy sáu tuổi, tư cách đâu ra?" Lâm Tri Dạng cạn lời, chỉ là chị gái thôi mà còn phong kiến và khó chịu hơn cha mẹ.
"Em có em trai kém hơn hai mươi tuổi. Nếu sau này người lớn trong nhà giao phó cho em, em sẽ chăm sóc nó. Nhưng cá nhân em cảm thấy thì ngoại trừ giáo dục thì em không có quyền quyết định về cuộc sống của nó."
"Cô đừng có lên tiếng khi chưa thấu hiểu được chuyện bên trong."
Úc Hân lắc đầu, nhìn thấu sự đạo đức giả: "Gia đình cô lung tung rối loạn, mẹ cô ném cô ở lại rồi ra nước ngoài sống. Còn em cô? Cũng là do cha cô và người khác sinh ra nên cô có tình cảm gì mà quan tâm tới? Dù rằng bị ép buộc thì vẫn không phải chuyện của cô. Mà tôi với Úc Triệt khác, trước khi qua đời mẹ đã dặn tôi phải chăm sóc con bé thật tốt."
Quá nhiều lời khó nghe, lửa giận đã nhen thành đống, Lâm Tri Dạng cười lạnh: "Khi đó Úc Triệt học tiểu học rồi, đâu cần đút cơm hay tắm giúp, vậy chị chăm sóc gì? Cái mà chị gọi là chăm sóc tinh thần ấy, thật ra là kiểm soát. Chị cảm thấy rằng mình đang thực hiện ý muốn của mẹ chị sao?"
"Úc Triệt thông minh xinh đẹp, là giáo sư trường đại học, nếu mẹ tôi còn trên đời bà sẽ rất tự hào. Nhưng sự tồn tại của cô là vết nhơ của con bé."
Bị Lâm Tri Dạng đặt vào tình thế thẩm vấn, Úc Hân hung hãn: "Cô sẽ mang đến rắc rối vô hình cho sự nghiệp và cả cuộc sống yên bình của con bé."
Lâm Tri Dạng vô cảm, tàn nhẫn nhắc chuyện xưa: "Không có tôi vẫn sẽ có người khác, chị không rõ sao? Chị nghĩ Úc Triệt không biết những lời chị nói sao? Chị nghĩ tại sao suốt ngần ấy năm chị ấy vẫn không làm theo mong muốn của chị?"
Sắc mặt Úc Hân thay đổi, không biết Úc Triệt đã nói gì với Lâm Tri Dạng và cũng không biết Úc Triệt đã biết được bao nhiêu.
Những nghi ngờ xấu trong tâm trí trở nên rõ ràng.
"Không đến lượt cô dạy dỗ tôi." Nhẫn nại, Úc Hân không nói lại mà chỉ trầm giọng trách cứ: "Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô. Nếu cô thông minh thì làm theo những lời tôi nói. Điều kiện gì thì cứ nói, miễn không quá đáng tôi sẽ đáp ứng. Thậm chí, tôi có thể giúp cô thăng tiến trong sự nghiệp."
Không tham lam, Lâm Tri Dạng cười khẽ: "Nếu tôi không làm theo?"
"Vậy cô nghĩ xem? Thân bại danh liệt và xu hướng tính dục bị phơi bày, scandal ập đến liên tục đến mức bị phong sát sẽ dẫn đến kết cục gì?"
Mặt Úc Hân như phủ băng, cười lạnh: "Dù công ty Lâm Huy ở An Thành nhưng mấy mối làm ăn ở Hoài Thành bị cắt đứt thì sao?"
Ồn ào ùa vào tai, như thể bị ấn xuống hồ băng trong trời đông lạnh giá, đông đến cơ thể và tinh thần cô đều kiệt sức, mất đi trực giác.
Lâm Tri Dạng không hề sợ hãi bởi những hù doạ của Úc Hân, cô không có scandal và chẳng thèm để bụng đến xu hướng tính dục bị lộ, nếu mất tất cả cũng không sao.
Chỉ vì cô thấy đồng cảm với Úc Triệt. Tại sao giáo sư Úc đáng yêu, lương thiện của cô sinh ra trong loại gia đình này?
Im lặng mấy phút, lâu đến mức Úc Hân cho rằng cô sợ hãi, sẽ chấp nhận. Nhưng Lâm Tri Dạng lại nhìn lên từ từ, đôi mắt hoa đào nhẹ cong, cô cười với Úc Hân.
"Tôi sống quang minh lỗi lạc, không phải sợ chuyện gì bị lộ cả. Nếu mấy người muốn dùng mọi cách phá huỷ sự nghiệp của tôi thì đành thôi, tôi biết làm sao bây giờ? Mặc dù cũng buồn, cũng khổ nhưng cũng không sao, ở nhà với Úc Triệt là được. Nhưng chắc tiền lương chị ấy nuôi tôi sẽ hơi khó khăn, tôi mong chị ấy khai thác thêm công việc bên lề."
Úc Hân cứng đờ, cau mày.
"Còn nữa, về Lâm Huy, chị nói rồi đó, tôi đâu có cảm tình gì với gia đình mới của ông. Giờ ông giàu hay phá sản đi thì chả có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi không cần tiền đó của ông. Nhưng nếu ông ấy kiếm được ít tiền hơn cho con trai thì tôi rất vui lòng chứng kiến. Cảm ơn chị nha, chị giúp, tôi đỡ mắc công."
Nói đến đây cô còn thấy khá hào hứng.
Hiếm khi Úc Hân gặp được người không theo lẽ thường như vậy, hết chịu nổi, lên tiếng phản đối: "Cô cho rằng mất đi cái danh hiệu tác giả nổi tiếng, không có thu nhập và gia đình không cung cấp cho điều kiện sống thì Úc Triệt vẫn sẽ yêu cô như cũ sao? Cuộc sống không phải thơ ca, mấy người ở bên nhau được bao lâu? Mấy người cho rằng tình yêu đẹp vậy sao? Sẽ sớm bị hiện thực quật ngã hết."
"Tôi thật lòng khuyên cô, rời xa Úc Triệt đi. Cô có thể an nhàn ở An Thành, tôi cam đoan cô không gặp bất kỳ rắc rối nào."
"Có bị quật ngã hay không thì xin được rửa mắt chờ mong. À mà còn nữa, chị làm được gì cứ làm, chị và Úc gia có tài mà, cực giỏi, nên thôi đành phó mặc cho số phận."
Không để ý đến đe dọa và cám dỗ của Úc Hân, Lâm Tri Dạng chéo chân nhìn điện thoại sáng lên, câu môi mỉm cười.
"Nhưng rời xa Úc Triệt thì không cần nghĩ. Mấy người không thuyết phục được chị ấy thì cũng không thuyết phục được tôi đâu."
Thấy không lay động được, Úc Hân dừng lại kịp thời, không muốn nhiều lời thêm, đứng dậy buông câu cuối: "Tôi không tin cô, cô quá trẻ, chỉ mới hai mươi lăm tuổi phải không? Cô nghĩ xem, người mà Úc Triệt thích năm hai mươi lăm tuổi, giờ con bé vẫn còn thích sao?"
Dường như câu này nhẹ hơn so với những lời trước đó nhưng sự thật thì đau lòng. Úc Hân không tin vào cái gọi là tình yêu, càng không tin Úc Triệt và Lâm Tri Dạng.
Lòng Lâm Tri Dạng tràn đầy sự chán ghét.
"Tôi nói rồi, là chuyện của tôi và chị ấy." Cô nhẹ nhàng đáp lễ: "Không cần chị lắm mồm."
Khoảnh khắc Úc Hân đóng sầm cửa, sự thản nhiên trên mặt Lâm Tri Dạng biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ và ngơ ngác, mê man nhìn vào bàn.
Úc Hân quyết tâm hơn cô nghĩ, hoàn toàn không phải là thái độ Úc Triệt nói, không phải chỉ cần thời gian là có thể thuyết phục.
Ngay sau đó, Úc Triệt gửi tin nhắn: "Khi nào rảnh call video?"
Lâm Tri Dạng do dự liệu có nên kể cho Úc Triệt nghe chuyện này hay không. Loay hoay cả buổi cô gửi "Đợi em một lúc" rồi đặt điện thoại xuống.
Ăn xong miếng thịt bò nguội, cô ra khỏi nhà hàng.
Mưa rơi dữ dội, trên đường không còn mấy người và nước đang dần dâng cao. Cành lá bị gió thổi bay, lá rụng khắp thành phố như sự tàn phá và những điều đẹp đẽ của mùa hè sắp bị xoá sạch.
Mấy lời Úc Hân nói, Lâm Tri Dạng không để bụng nhưng cô nhớ hết vào đầu.
Ngoài những điều Úc Hân đã nói, vậy khi cô ở bên Úc Triệt sẽ còn gặp bao nhiêu chuyện nữa?
Có một người chị như vậy thì Úc Triệt phải khổ đến nhường nào?
Chắc đã quen với sự tản mạn nên dù bị đe dọa cô vẫn không quá tức giận, thay vào đó là đau lòng.
Làm sao mà Úc Triệt có thể trở thành một con người hoàn hảo dưới sự kiểm soát của một gia đình đáng sợ như vậy?
Không, có lẽ là do cô đã ảnh hưởng,vì trước khi gặp nhau Úc Triệt là người độc lai, độc vãng. Và chuyện này không phải là thành quả của gia đình chị sao?
Mưa đêm rơi càng lớn, cảm giác như cần gạt nước trở thành vô dụng. Tầm của Lâm Tri Dạng dần mờ nhạt, cô buộc phải thả chậm tốc độ và lái xe cẩn thận. Tuy nhiên, lòng cô lại có cảm giác lo lắng không tên.
Cuối cùng đã lái xe đến con đường dễ đi, vừa tăng tốc độ lên được một chút thì có chiếc xe đạp bất ngờ vượt đèn đỏ lao qua.
Đầu óc trống rỗng, đồng tử giãn ra, Lâm Tri Dạng đánh vô lăng về hướng khác nhưng chỗ đó không phải nơi an toàn.
Tiếng rít gào của phanh, chiếc xe đâm sầm vào cây to bên đường.
Khoảnh khắc túi khí bung ra, màn hình điện thoại sáng lên.
Có người vẫn đang đợi cô, người đó nói: "Chị sắp ngủ."
Cơn buồn ngủ đến khi ý thức dần mơ hồ, tất cả giác quan bị tước đoạt. Lâm Tri Dạng cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng đi, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu. Cô nhắm mắt lại.