Không khí đóng băng, gió mạnh lướt qua cành cây. Những ký ức mục nát đầy bụi bẩn được mở lại. Nước của dòng sông xa xa tràn ngập qua cánh đồng, nhấn chìm mọi hèn nhát và kiêu ngạo.
"Biết mình đang nói gì không?"
Đối mặt với câu trả lời ngoài dự kiến, Úc Hân trầm giọng. Như thể đang nói về câu chuyện dơ bẩn, khó thể hiện ra ngoài vì sợ người khác nghe.
Úc Triệt ngồi trên ghế, hơi ngã người ra sau, tay phải lên đặt tay trái. Cô thoải mái nhìn về phía chị hai của mình: "Ừ, sao? Có vấn đề gì không?"
Hơn mười năm, cô nói ra hết những chuyện được chôn sâu trong lòng. Song, một khi nói ra nó giống như tên tù tội được thoát khỏi chốn lao ngục tối tăm, không hề còn sợ hãi trước những người gác ngục.
"Hoang đường!" Nhìn thái độ em gái, Úc Hân mới nhớ đến em mình là giáo viên.
Thời trung học, được giáo viên mời vào phòng uống trà, thầy cô đều có thái độ như này.
Rõ ràng là đợi em gái xin lỗi, nhưng Úc Hân có cảm giác như mình vào văn phòng ngồi xem Úc Triệt giải quyết học sinh.
"Đây là cuộc đời em, hoang đường cũng được mà tỉnh táo cũng tốt. Nói chung em thấy không cần phải giải thích quá nhiều."
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt yên lặng của Úc Thành, nhẹ lướt qua Úc Hân, Úc Triệt bình tĩnh: "Đến giờ đi làm kìa."
Tình huống bất ngờ làm Úc Hân rơi vào trầm tư. Úc Thành và Giang Dung Tâm cũng không giúp được gì. Hai người ngồi trên bàn như tượng gỗ, một người cúi đầu còn người kia thở dài.
Và Úc Triệt không còn im lặng. Cô thôi nhẫn nhịn, bỏ đi dịu dàng, cô muốn đối mặt với họng súng và anh dũng lao vì trận chiến vì người kia.
Úc Hân chỉ biết chuyện này không thể bỏ mười thành một. Tuy nhiên cũng không biết làm thế nào để Úc Triệt bình tĩnh. Sự coi thường mọi thứ, thờ ơ với tất cả của Úc Triệt là ngoan ngoãn, ngây thơ.
Chẳng bao lâu sau, Úc Hân nghĩ đến cứu binh.
"Cuộc sống của em? Đây cũng là chuyện của Úc gia. Em nên nhớ cho kỹ, ba đang nằm viện, nếu biết chuyện này thì ông sẽ như thế nào? Bây giờ em một hai phải làm ba tức lên à?"
Úc Hân đã nhượng bộ, không làm lớn việc Úc Triệt, muốn chờ mọi chuyện ổn sẽ ra tay xử lý.
Còn Úc Triệt? Mấy hôm ở nhà không chịu nói, phải chạy đi gặp, quậy cho cả nhà biết hết?
Dù rằng muốn giấu thay nhưng không thể giả vờ nổi nữa.
"Chuyện này là chuyện riêng, không liên quan gì đến nhà họ Úc." Úc Triệt gác lại quan hệ, "Em sẽ không chọc ba giận. Nếu mọi người bớt quan tâm đến em thì giờ em không cần nói hết vào lúc này. Chị, nếu chị có hiếu thì nói với ba làm gì? Đợi ba hết bệnh đi, không muộn."
Úc Trên đem trách nhiệm qua cho Úc Hân.
Cô không muốn chọc giận Úc An Tuần, là họ, vì họ nên không thể không thẳng thắn. Mà Úc An Tuần đang nằm trong bệnh viện, nếu nhất định muốn chạy đi nói cho cha nghe, làm cha giận thì Úc Hân mới là người bất hiếu, không phải cô.
Úc Hân sửng sốt, phục em gái rồi. Hoá ra sự tự tin của Úc Triệt đến từ đó.
Vì thế Úc Hân ân cần nhắc nhở: "Ba nằm viện, nhưng mắt không mù và tai cũng không điếc. Úc Triệt, em nghĩ ba không biết chuyện gì sao?"
Úc Triệt không hề lộ ra chút quan tâm. Nếu lúc này rụt rè sẽ bị Úc Hân trấn áp, mất đi tư cách đàm phán. Giọng điệu cô rất bình thường: "Vậy xem chị hai giỏi như nào đi? Việc nhỏ như vậy, em nghĩ giấu đâu có khó?"
Úc Thành biết rõ lại không mở miệng, sợ sau này bị mắng nên đúng lúc lên tiếng: "Anh chị làm gì giỏi để giấu giúp em lâu như vậy? Chuyện của em thì em phải giải thích rõ ràng, tự giải quyết cho tốt." Anh nhắc nhở Úc Triệt.
"Chuyện của em và em ấy thì đợi ba ra viện đi. Đến khi đó em sẽ nói với ba và đưa em ấy về nhà gặp mọi người." Úc Triệt khẽ nhăn mày, hơi mất kiên nhẫn: "Và trước đó em không muốn phí lời với năng lượng."
"Em." Giang Dung Tâm dịu dàng, "Anh chị hai đều muốn tốt cho em, hôm nay nói rõ hết đi."
Vợ chồng đóng vai trò hoà giải, Úc Hân cười lạnh, ghét bỏ: "Đưa về làm gì? Cô đang vũ nhục cả cái nhà này!"
"Em không thấy vậy." Úc Triệt không bị kích động, ngược lại, cô nghiêm túc: "Ngoài việc cùng chung giới tính thì tình cảm của chúng em rất bình thường, không khác người và rất trong sạch. Vậy đâu ra vũ nhục?"
"Khỏi có nhiều lời, đừng ở đây bày tỏ tâm tình." Úc Hân đứng dậy, cái ghế rít lên trên sàn gỗ, nghiến răng nghiến lợi: "Tao không đồng ý."
Úc Triệt cũng đứng dậy, lạnh nhạt đáp lời: "Không cần chị đồng ý, chị có thể không tham gia."
Dù là chị gái, nhưng chỉ là chị thôi.
Úc Hân nhìn Úc Thành: "Anh không muốn nói gì sao? Chỉ ngồi đó coi em gái mình điên khùng làm xằng làm bậy?"
Vẫn là vẻ mặt đau đầu, Úc Thành xoa mày, thở dài: "Chị, bình tĩnh trước đi, sau này nói tiếp."
"Bình tĩnh với không bình tĩnh gì? Chuyện gì cũng được nhưng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra."
Úc Hân dừng một chút, chỉ ra bên ngoài: "Mày bao nhiêu tuổi đầu rồi? Là cô, là dì, mày cứ muốn làm gì thì làm sẽ ảnh hưởng đến tụi nhỏ, làm tụi nhỏ học xấu."
"Thích người cùng giới hay khác giới, chưa bao giờ phụ thuộc vào người khác, làm theo trái tim mình là tốt nhất." Ánh mắt Úc Triệt trở lạnh, cô mất kiên nhẫn để lý luận: "Nếu chị hai không biết thì tìm hiểu đi, đừng ăn nói linh tinh, chụp hết mũ lên đầu em."
"Mày..." Úc Hân tức đến mất lý trí, đi vòng qua bàn, lạnh lùng bước về phía Úc Triệt.
Giang Dung Tâm thấy không ổn, đứng dậy ngăn cản nhưng gần như không kịp. May mà Úc Thành bước lên ấ Úc Hân về chỗ.
"Chuyện gì thì nói chứ làm gì vậy?" Úc Thành cũng giận, gắt gao với Úc Triệt: "Em làm chị giận đến vậy rồi."
Giang Dung Tâm nháy mắt bảo cô đi, lúc này lời lẽ không có ý nghĩa. Tư duy của chị hai giống hệt ba, rất khó để bình tĩnh tiếp nhận.
Úc Triệt thu hồi tất cả sự sắc bén, trở về vẻ lạnh lùng của thường ngày: "Đợi mọi người bình tĩnh thì chúng ta bàn lại. Mấy lời cần nói đã nói, đừng để em biết mấy người đi quấy rầy em ấy."
Úc Thành không đợi Úc Hân miệng, giận dữ: "Cút!"
Trở về phòng mình, Úc Triệt mới cầm điện thoại. Nửa tiếng trước Lâm Tri Dạng nhắn hỏi cô có chuyện gì xảy tra trong nhà không.
Hồi lâu không thấy trả lời, Lâm Tri Dạng lo, gửi tin nhắn: "Em hối hận rồi, Úc Triệt, hình như em làm sai gì rồi."
Úc Triệt gọi điện qua, giọng nói có ý cười: "Lâm Tri Dạng, em nói nhăng nói cuội gì đó?"
Bị Úc Triệt phê bình là điều Lâm Tri Dạng không ngờ, mờ mịt: "Chị ổn không?"
"Đúng lúc nói thẳng với chị hai." Úc Triệt tránh nặng tìm nhẹ: "Bây giờ hơi khó để tiếp nhận, cho chị ấy chút thời gian là được."
Im lặng một lúc, Lâm Tri Dạng nhỏ giọng: "Nếu chị ấy không bao giờ chấp nhận thì sao?"
"Chuyện của chị ấy. Chị đâu thể quyết định được suy nghĩ của chị ấy?" Úc Triệt lạnh lùng, sau đó dịu dàng trấn an Lâm Tri Dạng: "Em đừng lo, chị sẽ không từ bỏ tình cảm của chúng mình, chị chỉ cần thêm thời gian."
Lâm Tri Dạng cười thật lâu: "Được rồi, chúng ta có rất nhiều thời gian, không vội."
Có lời này của Úc Triệt là đủ rồi.
Bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn trong tương lai, chỉ cần Úc Triệt không lùi bước, cô sẽ có đủ tự tin để tiến lên phía trước.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tri Dạng như được bơm máu gà, tràn đầy năng lượng, vừa hát ca vừa xuống giường tưới cây. Vì tối qua điên cuồng quá mức, hậu quả là tay phải cầm không nổi bình nước và phải dùng tay trái.
Giờ nghỉ trưa, Mạnh Dữ Ca mang theo Hà Thấm tranh thủ về nhà lấy tài liệu. Hai người rón rén bước vào vì biết tâm trạng của Lâm Tri Dạng không ổn định.
Ai mà ngờ có người ngồi trong phòng khách vui vẻ xem phim tài liệu, hơn nữa trên bàn trà còn có bốn món ăn mới vừa nấu xong.
Mạnh Dữ Ca giật mình: "Một mình ăn bốn món? Trúng số hả?"
"Không, không, tại luyện tay nghề nấu ăn chút." Lâm Tri Dạng mời họ ăn cùng.
Mạnh Dữ Ca trầm ngâm. Thôi kệ đi, dù sao cũng bạn bè lâu năm nên hy sinh.
Lâm Tri Dạng rất không hài lòng với biểu tình "đã cố gắng hết sức" của bạn. Cô cố gắng nấu ăn chuẩn đến mức không cần chỉnh, không nhai chắc cũng nuốt được.
Sau khi ăn vài miếng, thấy vẫn ổn nên Mạnh Dữ Ca gắp mấy con tôm vào bát Hà Thấm.
Hà Thấm cong mắt cười: "Cảm ơn chị quản lý."
Lâm Tri Dạng chịu hết nổi: "Nè, hai người gọi nhau như thế không mất hứng ăn à? Hương vị mới của tình yêu chăng?"
Mạnh Dữ Ca sợ nhất cái mồm của bạn mình, vì thế nghiêm túc ngắt lời: "Câm họng đi, không có cần cậu lo."
Chuyện Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm không công khai ra ngoài nhưng Lâm Tri Dạng biết.
Ngày đồng ý cùng Hà Thấm bên nhau, Mạnh Dữ Ca chưa kịp nói với bạn yêu thì Hà Thấm đã xách đèn lồng chạy trước.
Lâm Tri Dạng trả lời: "Vừa lòng hả dạ chưa?"
Hà Thấm: "Siêu cấp luôn."
Khi Mạnh Dữ Ca xem lịch sử trò chuyện thì cảm thấy hai người này dùng từ kiểu gì vậy? Quá thô tục!
Lần teambuilding bên Anh Thành, Mạnh Dữ Ca giả vờ ngã bị thương và lừa Hà Thấm về phòng. Khi Hà Thấm biết chuyện đã tức đến mức muốn bỏ đi. Nhưng không biết có phải do men say hay không mà Mạnh Dữ Ca đã mạnh dạn ôm chặt lấy người ta.
Sau đó bị Hà Thấm đẩy lên giường. Cô gái nhỏ trúc trắc đốt lửa trên người Mạnh Dữ Ca. Ngày thường là cô bé bay nhảy tung tăng nhưng lại đỏ mặt vì xấu hổ, run rẩy lập cập cả lên.
Mạnh Dữ Ca chịu đựng cảm giác khó chịu sau cơn say, áp con người ta xuống và nhẹ nhàng hôn vào tai: "Chị làm nhé?"
Và chuyện gì đến cũng đã đến. Khi ở công ty họ không còn thân thiết như lúc trước, nhưng ở nơi riêng tư thì khác. Mạnh Dữ Ca có cái gì là cho Hà Thấm cái đó, cưng người ta đến tận nóc.
Là người ngoài cuộc, Lâm Tri Dạng cảm thấy Hà Thấm ít ồn ào và quyến rũ hơn nhiều.
Cô cố ý trêu họ vì trước mặt người khác, Hà Thấm mới nghiêm túc gọi là: Quản lý.
Trong một lần, Lâm Tri Dạng vô tình nghe thấy: Mạnh Dữ Ca gọi Hà Thấm là "Cục cưng Thấm Thấm" và Hà Thấm gọi Mạnh Dữ Ca là "Mạnh Mạnh".
Lâm Tri Dạng thấy sợ ma, bỏ đồ ngọt hết ba ngày.
Nghĩ đến nhà mình, bảo chị kêu tiếng "Dạng Dạng" thôi cũng đã ngượng đến không nói nên lời.
Một trời một vực.
Khi Lâm Tri Dạng khoe với Minh Tiêu Kiều việc Úc Triệt thẳng thắn với gia đình, Minh Tiêu Kiều đã trực tiếp gọi qua.
"Đỉnh quá vậy!" Minh Tiêu Kiều hào hứng hét lên: "Khi nào gặp phụ huynh nhớ báo cho tôi biết!"
Lâm Tri Dạng kìm nén vui sướng, giả vờ thờ ơ: "Ngại quá à, đường còn dài lắm, đây là thông báo sơ bộ thôi, chấp nhận hay không lại là chuyện khác."
Minh Tiêu Kiều lo lắng cho bạn: "Vậy chuẩn bị tinh thần cho tốt đi. Chị Úc Hân khác với anh Úc Thành đó, chị ấy làm việc gì cũng dứt khoát, khó thuyết phục lắm."
Lâm Tri Dạng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai ngày sau, khi Úc Hân gọi điện hẹn gặp, cô chỉ thấy mình đã đoán được.
Mặc dù hôm đó Úc Triệt nhẹ nhàng bảo cô không cần lo nhưng đó chỉ là lời an ủi.
Lâm Tri Dạng đoán được chị phải chịu áp lực cực lớn. Nếu thật sự dễ dàng, trước đây chị đã không sợ hãi như vậy.
Bây giờ Úc Hân đã tìm cô, cuối cùng cô cũng có cơ hội chia sẻ phần nào áp lực với Úc Triệt.
Dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ mãi đứng vững bên cạnh Úc Triệt.
Còn về cách Úc Hân hành động, Úc Triệt đã đề cập đến vào ngày hai người quay về với nhau và Lâm Tri Dạng hiểu rõ.
Úc Hân lạnh giọng: "Đây là chuyện giữa tôi với cô, mong cô đừng lắm mồm."
Úc Hân chỉ có thời gian vào buổi tối để gặp người ngoài, để Lâm Tri Dạng quyết định địa điểm gặp mặt và miễn là có phòng riêng. Vì điều này sẽ để Lâm Tri Dạng yên tâm là Úc Hân sẽ không làm gì cô.
Lâm Tri Dạng đồng ý, tránh cho Úc Triệt biết Úc Hân tìm cô lại khiến chị cãi nhau với gia đình.
Hôm đó Hoài Thành mưa lớn. Nước ập vào thành phố như thác đổ làm ngập cả trung tâm. Lâm Tri Dạng đã sắp xếp xong mọi thứ, điều chỉnh tâm trạng và quả quyết bung dù bước vào màn mưa.