Công Tôn Chân không có thể làm quan nhanh như vậy. Bởi vì y quá nhỏ, mười sáu tuổi đã là quá nhỏ, huống hồ còn mang bộ dáng con nít đáng yêu. Người ta không cắt cử cho y làm quan, chỉ để y ở lại kinh thành chờ chỗ trống. Giản Thư Hoa thứ tám, trái lại có được một chức quan nhàn trong Hàn Lâm Viện.
Phụ thân của Công Tôn Chân gửi thư cho y, hỏi y có muốn về nhà hay không. Công Tôn Chân nói muốn ở lại kinh thành. Phụ thân cho y một số tiền để thu xếp, còn có một lá thư rất dài dặn dò ân cần, còn liệt kê tất cả bằng hữu cũ ở kinh thành chuẩn bị cho y phòng khi cần đến. Phụ thân cả đời không màng danh lợi, sẽ không rời Bình Giang.
Công Tôn Chân thuê một tòa nhà ở thành đông bắt đầu cuộc sống một mình xa nhà. Mọi chuyện tự mình làm chủ, rất tự do rất sung sướng. Y từ nhỏ nhát gan sợ tối, bây giờ đã có thể thắp đèn thâu đêm ngủ, cũng tập thành thói quen ngủ nướng. Ăn vặt không dừng miệng, trên bàn cơm tràn đầy bánh trái ngọt. Tiểu hài tử tự mình sống, sống rất hỗn độn mơ hồ loạn thất bát tao. Triệu Đức Phương Bàng Tịch còn có Cơ Quân Ánh và Tiền Diễn đến nhà y nhìn nhìn, chỉ cảm thấy chịu không nổi. Thức ăn ngoại trừ ngọt chính là ngọt, mặt trời lên cao người còn chưa chịu dậy. Trời nóng không uống nước, trong chén trà từ sáng đến tối đều là nước ô mai. Cuối hành lang còn bày ra một mâm cá, để cho mèo hoang đi qua có ăn, mùi tanh tanh, lúc mèo không ăn thì chuột ăn. Người hầu miễn cưỡng nuông chiều đứa nhỏ, cũng trở nên lười nhác, ngay cả trà đãi khách cũng không chuẩn bị, dùng mạch trà bị cháy pha một bình bỏ hai viên đường cho có lệ.
Bàng Tịch liên tiếp nhíu mày. Triệu Đức Phương hơi mỉm cười như ngấm ngầm mưu tính. Cơ Quân Ánh nhìn đông không quen nhìn tây không quen, trưng ra bộ mặt soi mói. Chỉ duy nhất Tiền Diễn rất vui vẻ: Công Tôn công tử, ở trong nhà ngươi thật thoải mái, còn nuôi rùa. Chơi rất vui, ta cũng không muốn về. Nói xong lật con rùa ngửa bụng lên trời. Cơ Quân Ánh trừng mắt liếc hắn.
Sau đó trong bữa cơm, ngoại trừ Tiền Diễn không ai ăn nổi mấy thức ăn ngọt này. Chính Công Tôn Chân cũng không ăn, nói là không có khẩu vị, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như sáp nến. Cơ Quân Ánh nắm cổ tay y bắt mạch, nửa ngày không nói lời nào. Triệu Đức Phương vội hỏi làm sao vậy. Bàng Tịch cũng rất quan tâm nhìn sang bên này.
Cơ Quân Ánh muốn nói đứa nhỏ này làm ra bệnh rồi. Nhưng mà Công Tôn Chân rõ ràng là miếng thịt đầu quả tim của Triệu Đức Phương, Cơ Quân Ánh không dám làm càn, lắc đầu nói đừng lo, hắn kêu một nha hoàn đến rút cây trâm trên đầu của nàng xuống, nướng trên ngọn nến, hướng đến cánh tay duỗi ra của Công Tôn Chân.
Công Tôn Chân từ chỗ ngồi nhảy ra cuống quýt lắc đầu: Không không không, không dám làm phiền Cơ thái y, ta không bệnh không bệnh không bệnh…..
Cơ Quân Ánh dùng ánh mắt sai khiến Bàng Tịch, Bàng Tịch đứng lên, ôm lấy Công Tôn Chân ghìm vào lòng ngực. Công Tôn Chân giãy dụa không được, khoa tay múa chân bịch bịch, trong miệng la: Đừng mà a. Tiểu Bát Tiểu Bát Tiểu Bát….
Triệu Tiểu Bát lực bất tòng tâm rối rắm đau xót đầy mặt.
Cơ Quân Ánh đứng ở phía sau Bàng Tịch, nắm lấy tay của Công Tôn Chân đâm vào ngón tay rồi nặn ra, nặn ra đều là bạch tương, có thể thấy bệnh thấp nhiệt đã rất nặng. Thật hiếm. Cơ Quân Ánh chưa bao giờ thấy người hơn bảy tuổi còn mắc bệnh này. Ai da, chậc chậc, còn khóc a. Hắn nhìn sau gáy của Bàng Tịch, thầm nghĩ chúng ta có tính là đang khi dễ trẻ con không? Không còn cách nào. Cháu của Lý Thượng thư ta cứ như vậy mà chữa bệnh. Cách chữa trị này còn thoải mái hơn so với uống thuốc. Hắn đau ta vui.
Đau thật ra chỉ là thứ yếu, Công Tôn Chân cảm thấy rất nhục nhã rất mất mặt, giống như chịu phạt trước mặt mọi người, đều do Bàng Tịch. Bàng Tịch vừa buông y ra, y liền hung hăng đẩy Bàng Tịch một cái, bỏ lại khách khứa không thèm quan tâm chạy bịch bịch bịch về sau nhà. Bàng Tịch cũng mới nhìn thấy gương mặt nước mắt lưng tròng của y, kinh ngạc không nói nên lời.
Ngay từ đầu đã cảm thấy tính tình người này rất trẻ con, nhưng dù sao cũng là công tử nhà cao cửa rộng, tri thư đạt lễ rất có vài phần nho nhã, trước mặt người ngoài, mỗi lời nói mỗi cử chỉ cũng giống như tiểu đại nhân. Tại sao ở kinh thành mấy tháng, lại càng phát tính trẻ con.
Một phòng đầy người nhìn Bàng Tịch. Bàng Tịch nhìn Cơ Quân Ánh.
Cơ Quân Ánh nói: Nhìn ta làm gì? Ta nói ngươi dỗ hắn đâu nói ngươi bắt hắn. Hắn kéo cánh tay Tiền Diễn: Đừng ăn nữa, chúng ta đi.
Triệu Đức Phương cười hết sức khoái trá, quay đầu liếc nhìn Bàng Tịch một cái, sau đó cũng theo Cơ Quân Ánh đi.
Bàng Tịch ngây người ở đại sảnh một lúc lâu, cười lắc đầu, càng cười càng không dừng được.
Nhóm người bọn họ, Triệu Đức Phương cũng vậy, Cơ Quân Ánh cũng vậy, cho dù là dân đen nghèo hèn Tiền Diễn, đều là kẻ phải mau mau lớn lên gánh vác trách nhiệm. Cho dù gương mặt vẫn còn non nớt, tâm tư đã rất lão luyện, sát ngôn quan sắc thiên hồi vạn chuyển*, đặt ở chỗ nào cũng có thể tự lực cánh sinh một mình đảm đương một cõi. Lúc nào gặp qua người như Công Tôn Chân. Cứ tính trẻ con, cứ làm theo cảm tính, khóc hay cười chưa bao giờ biết giấu kín, cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Thật tốt thật tốt.
(*Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Công Tôn Chân thật sự tức giận, đóng cửa không tiếp khách. Triệu Đức Phương đến cũng không gặp. Cơ Quân Ánh sai người đưa toa thuốc và sách dạy nấu ăn tới, ngay cả xem y cũng không xem. Cứ như vậy qua bảy tám ngày, trở thành cục diện bế tắc.
Triệu Đức Phương nói với Bàng Tịch: Người là do ngươi đắc tội. Ngươi muốn làm sao đây?
Bàng Tịch cười cười, không trả lời.
Triệu Đức Phương nói: Ta thích đứa nhỏ này. Ngươi không thể đánh mất của ta.
Bàng Tịch nói: Ngươi về ngươi, ta về ta. Có cái gì liên quan?
Triệu Đức Phương nâng mắt nhìn mặt của hắn, lạnh lùng cười.
Từ khi thêm một Công Tôn Chân, quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên kỳ quái không thể nói rõ. Triệu Đức Phương thích Công Tôn Chân, loại thích này có sự độc chiếm đối với bạn cùng chơi, đồng thời lại không thể thiếu đi Bàng Tịch. Bàng Tịch có tâm tư gì, không ai biết.
Lại qua bảy tám ngày, là đến lễ Vu Lan 15 tháng 7. Thời tiết đã rất nóng bức. Công Tôn Chân không ra khỏi cửa giận dỗi với chính mình, cũng không sợ buồn bực nổi sảy. Đến tối Bàng Tịch tới tìm y, tiểu tư canh cửa vẻ mặt tươi cười không cho hắn vào. Bàng Tịch lấy ra một thỏi bạc lớn, tiểu tư kia thầm nghĩ, Công Tôn tiểu đại nhân tính tình nhu nhược, xảy ra chuyện nhiều lắm cũng chỉ bị quở trách hai câu. Hai câu quở trách đổi lấy một thỏi bạc, chuyện mua bán này có thể thực hiện được. Hắn lập tức liền mở rộng cửa.
Bàng Tịch không cần người dẫn đường, tự mình đi về phía phòng ngủ của Công Tôn Chân. Dọc theo đường đi nhìn thấy mèo hoang ngồi xổm trong góc tường ăn cá, nhìn thấy con rùa mai xanh đang chậm chậm bò trong sân. Hắn thở dài trong lòng, tại sao mình có thể cùng đứa nhỏ này trộn lẫn ở cùng một chỗ, mà mình còn tự động tụ tập vào.
Công Tôn Chân mặc một chiếc áo mỏng thuần trắng ở sân sau. Nha hoàn một tay cầm trái cây ăn, một tay cầm quạt hương bồ đuổi nóng cho y. Trên chiếc bàn thấp bên cạnh dọn một chén cháo ngọt và mấy món ăn mặn đầy dầu mỡ, Công Tôn Chân ăn một miếng mặn một miếng ngọt. Nhìn không giống chủ tớ, trái lại giống như chị em.
Nha hoàn thấy Bàng Tịch trước, vội vàng buông lỏng hai tay đứng ở một bên, không quy củ như vậy, chính cô ta cũng sượng mặt, trên mặt xấu hổ đỏ bừng. Công Tôn Chân đứng dậy kêu một tiếng Bàng đại ca, tỏ vẻ không hài lòng.
Bàng Tịch nói: A Tu, dạo này trong người khỏe chưa?
Công Tôn Chân gật gật đầu: Khỏe lắm.
Bàng Tịch đến gần hỏi: Còn giận ta sao?
Công Tôn Chân kéo dài giọng: Không ~
Bàng Tịch cười cười, ngồi xuống nhìn Công Tôn Chân ăn xong cháo và thức ăn. Nha hoàn thu dọn chén dĩa ra khỏi sân. Sắc trời dần tối.
Bàng Tịch nói: Mặc quần áo đi, ta dẫn ngươi đến một nơi.
Lúc Bàng Tịch dẫn Công Tôn Chân đến sông Biện Hà, nơi đó đã náo nhiệt muôn màu muôn vẻ. Khi còn ở Bình Giang Công Tôn Chân cũng từng thấy đèn hoa sen, nhưng ở Bình Giang cầu nhỏ nước hẹp, sao có thể sánh bằng sông Biện Hà sôi nổi mênh mông. Vừa đi ven bờ vừa xem, y nắm tay Bàng Tịch thật sự thân thiết.
Trăm ngàn ngọn đèn hoa sen ở trong nước, sông Biện Hà giống như ánh quang chói mắt muốn sôi trào. Công Tôn Chân nhìn những ngọn đèn này không dời mắt, trong lòng rung động và nhảy nhót không nói thành lời. Gương mặt mũi cao mắt sâu của Bàng Tịch dưới ánh sáng nhu hòa, cũng có vẻ dịu dàng đi rất nhiều.
Bàng Tích nói: Biết điển cố về đại hội Vu Lan không?
Công Tôn Chân nói: Biết. Ngày xưa tăng Mộc Liên xuống hoàng tuyền cứu mẹ, được Quan Âm chỉ dẫn, ngày 15 tháng 7 mở lễ Vu Lan phụng dưỡng hòa thượng thập phương, chuộc tội cho mẹ.
Bàng Tịch nói: Nghe nói trong thiên hạ này có hai trái tim của hai người không giống người thường, một là trái tim thất khiếu linh lung của Tỷ Can, một là trái tim hoa sen của mẫu thân Mộc Liên*. Về sau trái tim hoa sen này vô tình bị tráo mất. Từ đó về sau Lưu thị làm nhiều việc ác, sau khi chết cũng không được đầu thai. Đèn hoa này làm thành hình hoa sen, đại khái cũng có một tầng ý tứ này.
(Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Có liên quan đến điển tích Văn Tài thần Tỷ Can. Dùng để chỉ người rất thông minh tài ba có lương tâm, người nhân tài về nhân cách và khả năng làm việc.
Trái tim hoa sen: Chỉ người nhân từ hiền hậu, tốt bụng làm nhiều việc thiện)
Công Tôn Chân im lặng nghe, dường như nghe ra thâm ý trong đó, bỗng nhiên nói: Bàng đại ca, có phải ngươi cũng không muốn ta làm quan?
Bàng Tịch không biết tại sao y lại suy diễn đến chuyện đó, cười nói: A Tu nghĩ nhiều rồi. Ngươi có làm quan hay không, đều rất tốt.
Công Tôn Chân nói: Ta làm quan rồi, sẽ học điều xấu.
Bàng Tịch nói: Ngươi sẽ không. Ngừng một chút lại nói: Ngươi học điều xấu cũng rất tốt.
Một câu này dường như không thể thành lập. Khi nói những lời này, Bàng Tịch vẫn nhìn mặt sông không nhìn Công Tôn Chân. Công Tôn Chân nghe thấy hết câu này, cũng kích động thu về ánh mắt nhìn đèn hoa.
Nếu đã đến đây, dù gì đi nữa cũng phải thắp một ngọn đèn cho hợp tình hợp cảnh. Đèn hoa sen ở trong nước trôi về phía đông, Công Tôn Chân men theo bờ sông đi theo chiếc đèn. Khi nào đèn tắt, đó là lúc thư từ của nhân gian đưa đến âm phủ.
Bàng Tịch nói: Nhiều đèn như vậy, ngươi còn nhận ra được ngọn đèn của mình không?
Công Tôn Chân nói: Nhận ra a. Y vươn một ngón tay chỉ: Chính là ngọn đèn kia.
Bàng Tịch không nhận ra được.
Ngày này cửa quỷ mở rộng, người buôn bán trên đường đã sớm không còn kinh doanh, dân chúng thả đèn xong cũng đi về. Công Tôn Chân có Bàng Tịch bên cạnh, lá gan rất lớn, dọc theo hướng đông Biện Hà càng chạy càng lệch, đi đến sau, cũng không phải vì đèn hoa, mà thành hai người tĩnh lặng tản bộ, tán gẫu. Đèn hoa trên sông chiếu vào bờ dẫn đường cho bọn họ, cảnh sắc rất đẹp.
Một mạch đi về cửa nước phía đông, trời bỗng nhiên đổ mưa, giội tắt hết đèn hoa. Bàng Tịch mở rộng tay áo che trên đỉnh đầu Công Tôn Chân, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy phía trước có một chỗ như là ngôi miếu hay là đạo quán đổ nát, ẩn trong bãi cỏ dại cao nửa thân người. Hắn kéo tay Công Tôn Chân chạy về phía trong miếu.
Trong miếu tro bụi chất dày mạng nhện giăng chằng chịt, trước khi rời nhà Bàng Tịch không có tính toán sẽ ngủ bụi ở nơi hoang dã, nên không mang theo hỏa chiết tử bên người. Trong bóng tối hắn cởi quần áo ướt nhẹp của mình ra, nói: Cởi quần áo.
Công Tôn Chân sửng sốt: Cái gì?
Bàng Tịch nói: Cởi quần áo ướt ra. Nếu không sẽ cảm lạnh.
Công Tôn Chân trả lời một tiếng, đỏ mặt cởi áo khoác ra đặt trên bàn thờ. Bàng Tịch tựa lưng dưới chân tượng Phật, kéo tay Công Tôn Chân xuống, cả người Công Tôn Chân ngã vào khuôn ngực của hắn.
Bàng Tịch nhẹ giọng hỏi: Có sợ không?
Công Tôn Chân không biết hắn đang hỏi có sợ ngủ qua đêm trong miếu hoang không hay là có sợ chuyện khác hay không. Trong lòng tim đập loạn thình thịch, lắc lắc đầu.
Bàng Tịch vùi vào trong mái tóc trên đỉnh đầu của y hít một hơi thật sâu.
Thiếu niên sạch sẽ tốt đẹp biết bao, giống như dùng sức siết y một chút, y sẽ hằn lên dấu ấn của mình. Đối tốt với y một chút, trong mắt trong lòng của y đều là ngươi. Loại tình cảm độc chiếm của Triệu Đức Phương đối với Công Tôn Chân, Bàng Tịch rất hiểu. Nhưng Bàng Tịch không giống Triệu Đức Phương, Triệu Đức Phương chỉ thích Công Tôn Chân thanh thanh sạch sạch, lấy vật mà hắn đang yêu thích, thấm lên chút bùn lầy Triệu Đức Phương sẽ không cần nữa. Bàng Tịch thích người này. Cho dù có một ngày trái tim hoa sen bị đổi đi trở nên tội ác tày trời, Bàng Tịch cũng thích.
Trong bóng tối trong lòng của Công Tôn Chân cũng có một cơn xúc động không tên bắt đầu dâng lên, choáng váng đưa tay vào trong áo của Bàng Tịch gắt gao ôm chặt hắn, giống như sự ỷ lại và bày tỏ sự yêu mến của trẻ nhỏ, y không biết hành động này chọc lửa nhiều bao nhiêu. Bàng Tịch nghiêng người đặt Công Tôn Chân ở dưới thân, cúi đầu hôn da thịt ở cổ và vai y.
Cả người Công Tôn Chân run rẩy, bắt đầu có chút sợ, run rẩy kêu lên: Bàng đại ca…
Bàng Tịch không tiếp tục động tác nữa, vùi đầu vào vai y hồi phục một lúc lâu, sau đó kéo y giữ trong lòng ngực, thở dài nói: Dựa vào người ta mà ngủ. Trên mặt đất lạnh.
Những năm về sau Công Tôn Chân thấu hiểu sự đời, mới hiểu được chuyện đêm đó có ý nghĩa gì, cũng hiểu được tâm của Bàng Tịch có bao nhiêu mạnh mẽ. Bàng Tịch cũng không phải vì Công Tôn Chân trẻ người non dạ mà dừng tay, hắn nghĩ muốn một mình đấu tranh không muốn có liên lụy, không muốn có thêm một tầng quan hệ quá mức thâm sâu với ai.
Đêm ma quỷ trong ngôi miếu đổ nát, Công Tôn Chân lúc này đã không nghĩ đến những chuyện khác, nằm trong lòng Bàng đại ca ngủ đi. Bàng Tịch bị y xem là chăn đệm mà ngủ, mở to mắt nhìn nóc nhà, mặt không chút biểu tình, nhưng lòng lại rất loạn.
Trời mưa một đêm, sáng sớm mới dừng. Bàng Tịch tỉnh rất sớm, mở mắt nhìn, bốn phía hoang vu, bản thân mình đang tựa vào một thân cây, làm gì có miếu hoang nào. Dẫu có không tin quỷ thần cũng không nhịn được mà rùng mình, hắn vỗ vỗ mặt của Công Tôn Chân đang ngủ trong lòng. Công Tôn Chân quen ngủ nướng, dụi dụi mắt miễn cưỡng bò lên, nhìn Bàng Tịch một cái, lại ngã lên người hắn ngủ tiếp. Trong lòng Bàng Tịch mềm nhũn, cười cười không hề động đậy. Mãi đến trưa tiễn Công Tôn Chân về phủ, hạ nhân nghênh đón nói đêm qua có Triệu công tử tới, ở trong thư phòng đợi rất lâu. Công Tôn Chân và Bàng Tịch đẩy cửa nhìn thấy, trên bàn trong thư phòng đặt hai ngọn đèn hoa sen.
Công Tôn Chân tự trách ghê gớm. Đêm qua cùng Bàng đại ca đi ra ngoài chơi, tại sao quên mất Tiểu Bát, tại sao không nhớ đến Tiểu Bát. Y đặt đèn hoa trong tay vừa nhíu mày thở dài vừa giậm chân. Bàng Tịch nhìn đèn hoa sen kia, mỉa mai cười.