Công Tôn gia là thư hương danh môn ở Bình Giang, tổ tông nhiều đời làm quan làm chủ, nữ nhân dạy dỗ ra cũng có thể ngâm thơ tác đối, còn có hai người từng làm Thái phó. Chỉ tiếc con trai luôn rất ít, thế hệ trước chỉ có phụ thân của Công Tôn Chân là con trai. Đến thế hệ của Công Tôn Chân, một thân một mình ngay cả tỷ muội cũng không có.
Phụ thân của Công Tôn Chân sau khi thi đỗ công danh không đi làm quan, ở trong tòa nhà lớn đọc sách trồng hoa, chỉnh lý nhạc cụ, sống cuộc đời ẩn sĩ ru rú trong nhà. Hắn khinh bỉ cuộc chiến danh lợi sáo rỗng, cho rằng cuộc sống áo cơm không lo thanh nhàn qua ngày cũng rất tốt. Hắn nói với Công Tôn Chân: Làm quan chính là cùng người với người đọ sức. Kẻ thua thân bại danh liệt, kẻ thắng cũng một thân ô uế. Hiểu không?
Công Tôn Chân không hiểu lời của hắn, Công Tôn Chân chỉ vừa mới mười sáu tuổi. Có tổ tổng Công Tôn gia ở phía trước so sánh, Công Tôn Chân vẫn chưa có vẻ gì là vô cùng thông minh, nhưng ở trong học đường đã là một đứa trẻ nổi danh. Chín tuổi đậu đồng sinh*, mười bốn tuổi trúng cử**, thật khó lường. Tiên sinh trong thư viện và các trưởng bối trong tộc thay phiên nhau đến Công Tôn gia, cật lực thuyết phục người lớn trong nhà để Công Tôn Chân vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân.
(*thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài
**Đậu kỳ thi hương, ~ cử nhân)
Phụ thân của Công Tôn Chân nói: Nhập sĩ hay không nhập sĩ, trái lại ta để nó tự do. Chẳng qua đứa nhỏ này tâm trí quá non nớt, một đứa khờ dại. Đường đời hiểm trở, nó đi ra ngoài nhất định chịu khổ.
Sau này lúc Công Tôn Chân thật sự gặp khó chịu khổ liền nhớ đến những lời này của phụ thân, không khỏi thầm than phụ thân sáng suốt. Nhưng đây là đụng phải vách tường mới giác ngộ cuộc đời, sớm hơn một ngày cũng không thể thấy rõ. Lúc mười sáu tuổi, y cảm thấy tất cả mọi thứ bên ngoài đều mới mẻ, nóng lòng muốn thử hưng trí bừng bừng. Sự hiếu kỳ và hướng đến thế giới của thiếu niên, sao có thể kiềm chế được đâu.
Phụ thân hỏi y: Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ, muốn làm quan?
Công Tôn Chân nói: Làm quan hay không không quan trọng, nhi tử muốn ra bên ngoài học thêm kiến thức.
Phụ thân thở dài: Được rồi. Ngươi nhớ kỹ, nếu làm quan, nhất định phải không thẹn với lương tâm. Nếu không thiên bất dung gian, gia môn khó chứa.
Công Tôn Chân dạ vâng, quỳ lạy từ biệt cha mẹ cùng bạn học tốt Giản Thư Hoa kết bạn đồng hành. Hai người mang theo vàng bạc và nô bộc nữ tì, rời nhà ra đi sớm ba tháng, một đường ung dung du sơn ngoạn thủy đi vào kinh thành. Gần trước ngày thi, Giản Thư Hoa suốt ngày ở quán trọ vùi đầu đọc sách khổ luyện, Giản Thư Hoa là hy vọng của Giản gia, cha mẹ trông mong hắn đem vinh quang về nhà. Công Tôn Chân không giống hắn, y là mượn cơ hội này đi chơi đùa. Trong tay áo nhét vài tấm ngân phiếu, ở trong kinh thành lượn vòng thăm thú, không mang theo ai, cũng không biết chỗ nào đáng để chơi.
Bình Giang cũng nằm trong những nơi vật hoa của Giang Nam, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với kinh thành. Kinh thành nguy nga khí phái hơn rất nhiều. Công Tôn Chân cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều người như vậy, lầu cao như vậy, thức ăn đồ vật rực rỡ muôn màu được bày la liệt trên sạp hàng hai bên đường, cúi đầu thì thấy, lấy ra bạc vụn là có thể mua được thứ mình cần, vô cùng thuận tiện.Nghe người mua hàng và người bán hàng cò kè mặc cả cũng rất có ý tứ, người kinh thành cổ họng lớn, mồm mép lưu loát, mở miệng hoạt bát quét sạch ngàn quân, làm người ta khen ngợi.
Ở Lưu Thiện viên nghe xong một đoạn thư, lại đến Thọ Mãn lâu ăn một chén mỳ Tam Tiên mà tiểu nhị khoác lác khoe khoang. Sau lại được gặp Triệu Đức Phương và Bàng Tịch ở đó.
Công Tôn Chân đang cầm một cái chén màu lam rộng vành, hơi nóng của mỳ bên trong bốc lên nóng đến mức phỏng tay, sắp giữ không được. Y rụt rè mở giọng hỏi hai người hào hoa đẹp đẽ phú quý kia: Ta có thể ngồi ở đây không? Không còn chỗ nữa.
Triệu Đức Phương đang cùng Bàng Tịch cãi cọ vui đùa, giương mắt thấy một đứa trẻ mặc xiêm y bằng gấm màu trắng. Da thịt như ngọc, mặt mày dịu dàng, cả người giống như mang theo vài phần mát lạnh của ánh trăng, gột sạch lòng người.
Đây nhất định không phải là đứa trẻ lớn lên ở kinh thành. Kinh thành là vườn hoa nùng mặc trọng thải* dưới ánh mặt trời, ong bướm hương hoa ánh sáng tràn đầy, chỉ có ánh trăng là không thể nhìn thấy.
(*Dùng mực nhiều mà miêu tả: Chỉ sự nồng nặc, dùng mực quá nhiều, gắng sức mà miêu tả bức tranh làm cho bức tranh vô cùng đậm màu)
Triệu Đức Phương giãn mày cười nói: Có thể, mời ngồi.
Công Tôn Chân cười cảm ơn bọn họ, ngồi xuống từng ngụm từng ngụm hút mỳ. Triệu Đức Phương mỉm cười tỉ mỉ nhìn nhìn y, quay đầu thầm thì với Bàng Tịch: Đó là một cô nương.
Bàng Tịch lúc này mới nhìn đến Công Tôn Chân. Tiểu công tử da trắng áo trắng, mắt hạc tu mi, bộ dáng thật tinh tế. Ăn cái gì cũng cẩn thận, một lần đũa gắp lên ba sợi mỳ. Lấy thìa múc canh, ghé vào bên môi chậm rãi uống cạn, tĩnh lặng không một tiếng động.
Bàng Tịch nói: Không phải.
Triệu Đức Phương nói: Sao có thể không phải? Ngươi nhìn trên vành tai của nàng có lỗ tai.
Triệu Đức Phương là ở trong cung đần độn, chỉ biết chứng cứ phân biệt nam nữ chính là nhìn xem ở vành tai có lỗ hai không.
Bàng Tịch cười cười: Hắn không phải.
Hai người vì vấn đề giới tính của Công Tôn Chân giằng co không xong, vì thế quyết định làm quen trước rồi lại chậm rãi quan sát. Nếu là nam hài thì thôi, còn nếu là nữ phẫn nam trang, Triệu Đức Phương nên đùa với nàng một chút. Mắt xếch mang theo chút bướng bỉnh nhìn Công Tôn Chân, tìm ra chủ đề bắt chuyện với y. Bàng Tịch cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đây là chuyện Công Tôn Chân không biết, Bàng Tịch không nhiều lời, Triệu Đức Phương lại càng không lấy chuyện mất mặt của mình ra nói. Nếu Công Tôn Chân biết, nhất định sẽ kêu oan uổng.
Những đứa bé nam trong Công Tôn gia trước hai mươi tuổi đều là bộ dáng nhỏ gầy tinh xảo giống như nha đầu, đến lúc trưởng thành thì tốt rồi. Về chuyện lỗ tai ở hai tai, đó là do lúc vừa sinh ra chưa bao lâu thì bà nội dùng đầu trâm đâm thành. Lão nhân gia e sợ nuôi không sống được cây độc đinh này, làm theo tập tục dân gian xỏ thành hai cái lỗ tai để làm lẫn lộn tầm nhìn của quỷ thần. Nói cho chúng nó biết đó là một cô nương, thân thấp mệnh tiện, chớ có bắt nó đem đi. Nếu Triệu Đức Phương và Bàng Tịch quen biết y sớm vài năm, còn có thể nhìn thấy trên lỗ tai có đeo cái nút tơ hồng, trông xa như cái khuyên tai làm từ hồng ngọc, điểm tô chút son phấn, thật sự là một cô nương.
Công Tôn Chân chính là như vậy, ở trong tửu lâu ầm ĩ bưng một chén mì kết bạn với hai kẻ hiển quý ngày sau quyền khuynh triều dã. Nói ra sẽ không ai tin, cho nên tới bây giờ Công Tôn Chân chưa từng kể với ai.
Khi đó mỗi ngày cùng Triệu Đức Phương và Bàng Tịch vui chơi kinh thành. Chơi thế nào đùa thế nào, vô cùng vui vẻ. Triệu Đức Phương gọi y A Tồn, nắm tay y đi qua con đường Chu Tước thật dài, mời y dạo hồ, pha trà, thả diều. Công Tôn Chân từ nhỏ dốc lòng đọc sách không biết chuyện bên ngoài cửa sổ*, chưa từng vui vẻ như vậy. Sau này sóng gió bỗng nhiên nổi lên khủng hoảng như chim sợ cành cong, cũng không thể vui vẻ như thế.
(*trò chơi của thiếu niên học trò)
Người trước kia đã không còn bên người, người trước kia đã không còn là người trong quá khứ, ngay cả vượt khúc nước chảy mang chén rượu trèo lên cao trông về phía xa, cũng không còn tâm tình thoải mái không nghĩ không lo như trước nữa.
Triệu Đức Phương biết được Công Tôn Chân thật sự là nam hài, nhưng hắn đã không còn để tâm nữa. Hắn rất thích Công Tôn Chân. Tiểu hài tử trắng nõn sạch sẽ mềm mại, nhu thuận đơn thuần, ánh mắt thấu triệt, rất nghe lời rất dễ lừa. Bên cạnh hắn chưa bao giờ xuất hiện một người trong sáng sạch sẽ như vậy. Giống như con thỏ bằng băng ngọc giữa muôn vàng châu báu trong Thụy Củng điện. Lúc Triệu Đức Phương còn nhỏ thân thể suy yếu, đến mùa hè trên người phát khô, trong lòng bàn tay nóng hổi. Tiên hoàng liền thưởng cho hắn con thỏ ngọc kia, để cho hắn ôm trong tay ướp lạnh. Sau đó con thỏ kia bị hắn lỡ tay làm bể, hắn đứng bên mảnh ngọc vỡ khóc lớn một hồi.
Có cung nhân nịnh hót Tiên hoàng nói: Bát hoàng từ là rồng, mệnh cách quý trọng, thỏ ngọc không chịu nổi sủng ái của hắn.
Tiên hoàng khi đó đã có ý phế trưởng lập ấu, nghe vậy mừng rỡ, sai người tạo thành một con rồng bằng băng ngọc đưa cho hắn. Giống nhau đều là chất liệu ngọc, so với con thỏ còn chân thực tinh xảo hơn nhiều, nhưng mà Triệu Đức Phương cũng không thích. Hắn không biết cái gì là mệnh cách quý trọng, chỉ biết những thứ ôm ở trong lòng bàn tay vậy mà sẽ nát, bởi vì hắn rất thích nó, cho nên nó nát.
Rồng chính là có ý nghĩa này sao?
Cho nên Công Tôn Chân là người hắn không gần gũi được, là người hắn không dám gần gũi. Rồng hổ mới sinh nanh vuốt chưa hoàn chỉnh, nhưng Triệu Đức Phương đã mơ hồ cảm giác được trong ngón tay ánh mắt của mình đều là tính toán âm độc. Cùng Công Tôn Chân sóng vai mà đi, nắm lấy tay y, vừa vui sướng lại vừa sợ siết nát y, kinh sợ không yên, không biết nên sắp xếp như thế nào mới là tốt.
Chỉ có Bàng Tịch là cùng một loại người với hắn, cho nhau một ánh mắt, là có thể nhìn thấy ánh sáng âm u yên tĩnh đang ẩn giấu trong mắt đối phương, cảm thấy nhiệt lượng và sức hấp dẫn của đồng loại. Bọn họ là thú ngủ đông, nếu có một ngày bay ra khỏi đám mây, sẽ đem mưa gió vạn trượng càn quét đất Tống. Bọn họ không sợ bị đối phương làm bị thương, bọn họ nên ở cùng một chỗ.
Hai con giao long mãnh hổ cùng một con thỏ con, bởi vì mãnh thú hãy còn răng mềm móng yếu, con thỏ lại thật sự trì độn, sống ở một chỗ chơi thành một nhóm, cực kỳ ấm áp vui vẻ.
Triệu Đức Phương hỏi Công Tôn Chân: A Tồn đến kinh thành, là định ở lâu dài hay chỉ tạm trú?
Công Tôn Chân a một tiếng thét lên kinh hãi: Vậy mà đã quên, ta là đến đi thi. [=)))]
Triệu Đức Phương cùng Bàng Tịch đều cười rộ lên. Triệu Đức Phương liếc mắt nhìn Bàng Tịch một cái: A Tồn ôn tập đủ chưa? Chi bằng để Bàng đại ca giúp ngươi. Hắn căn bản chính là thám hoa văn võ song toàn.
Công Tôn Chân lắp bắp kinh hãi. Ba người ở cùng một chỗ, Bàng Tịch rất ít khi nói chuyện, cao lớn khôi ngô, thân thể cường tráng, hoàn toàn là dáng vẻ của con nhà võ. Công Tôn Chân nhát gan văn nhược, không hiểu sao có chút sợ hắn, cảm thấy ánh mắt hắn thật dữ thật lạnh. Chưa từng dự đoán được hắn lại có học vấn như vậy.
Lúc này Bàng Tịch đang làm một chức quan nhàn tản ở Bộ binh, rảnh rỗi liền bảo hộ kim tôn ngọc quý Triệu Đức Phương cùng tiểu bằng hữu mới tới du ngoạn tứ phương, chủ yếu cũng để giải phiền muộn vì sự thất bại của mình. Triệu Đức Phương đề nghị hắn dạy tiểu bằng hữu học bài, Bàng Tịch thì không hề gì. Đảo mắt nhìn Công Tôn Chân, tim gan của Công Tôn Chân run lên, lúng ta lúng túng gật đầu không ngừng.
Công Tôn Chân chơi đùa mười ngày, hiện tại hồi tâm chuyển ý học hành hết sức chăm chú, Bàng Tịch ở bên cạnh chỉ bảo hắn. Học vấn của Bàng Tịch rất rộng, chữ viết rồng bay phượng múa tiêu sái mạnh mẽ, hơn nữa từng có kinh nghiệm thi cử. Giản Thư Hoa cũng thường gõ cửa đến xin chỉ dạy, Bàng Tịch xử sự cũng rất ôn hòa, nói hết cho bọn họ những điều hắn tâm đắc trong kỳ thi. Học bài đến khuya, Công Tôn Chân nằm trên bàn liền ngủ, dưới ánh đèn hai hàng lông mi mềm mại, môi hơi dẩu ra, khuôn mặt đỏ bừng, lộ ra khuôn mặt búp bê sữa say ngủ. Bàng Tịch cúi đầu nhìn y trong chốc lát, ôm y đi đến giường, một cục nho nhỏ rúc vào trong ngực, nghĩ thầm đây thật sự là một đứa nhỏ, nghe nói đã mười sáu tuổi, xem ra nội tâm chỉ mới tám chín tuổi. Trước mặt người ngoài lại an tâm ngủ say như vậy. Nếu là mình và Triệu Đức Phương, đó là không thể tưởng tượng ra.
Quan hệ nửa thầy giữa Bàng Tịch và Công Tôn Chân, qua lâu ngày, Công Tôn Chân không còn sợ hắn. Bàng Tịch ít hơi kiệm lời giấu diếm sự sắc bén, Công Tôn Chân lại dần dần phát hiện sự săn sóc ôn hòa hiền hậu của hắn. Vừa đặt bút viết vừa gọi hắn Bàng đại ca, hỏi hắn một ít vấn đề linh tinh buồn cười. Giữa giờ Bàng Tịch sẽ cầm tay y dạy y viết mai hoa soạn tự. Đôi bàn tay của Công Tôn Chân thật sự là đôi tay được người nuông chiều không dính chút xuân thủy, non mịn trơn nhẵn mềm mại không xương. Bàng Tịch nắm bàn tay như vậy, thầm nghĩ chơi thật vui, nếu đứa nhỏ này làm quan, mặc quan bào đứng trong triều đình, nãi thanh nãi khí* hô một tiếng Hoàng Thượng thần có chuyện muốn tâu, vậy sẽ rất thú vị.
(*Giọng trẻ con mang theo hơi sữa)
Công Tôn Chân hỏi: Bàng đại ca ngươi cười cái gì?
Bàng Tịch nói: Ta đang nghĩ, nếu A Tu thi đậu, ngươi và ta làm quan cùng triều, vậy thì thật tốt quá.
Công Tôn Chân nghe xong, mặt mày rạng rỡ.
Bàng Tịch và Triệu Đức Phương vốn dĩ là cùng một loại người. Thứ mà Triệu Đức Phương thích, Bàng Tịch cũng khó có thể cự tuyệt. Đây dường như là một loại bù đắp và khát vọng bẩm sinh. Trắng và đen, lửa và băng, bẩn và sạch. Chính là ý nghĩa này. Giờ phút này Bàng Tịch còn chưa lăn một thân bùn ở trong quyền thế, nhưng những phần âm u khuất sáng trong bản tính, đã tự mình nhận biết.
Triệu Đức Phương đến khách điếm thăm Công Tôn Chân, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, cánh cửa liền tự mở ra. Trong phòng trên án thư đều là vỏ hạt dưa mứt hoa quả, còn có một bình trà ngọt, trên mặt đất đều là vỏ hạt trái cây. Công Tôn Chân miệng ngậm đồ ăn, thủ thỉ thầm thì đọc văn cho Bàng Tịch nghe, y có bản lĩnh xuất khẩu thành thơ. Bàng Tịch cũng không quan tâm y lôi thôi như thế nào, từ trên bàn xuống mặt đất một mảng hỗn độn như thế nào, hắn nghe rất cẩn thận.
Công Tôn Chân ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Đức Phương, vội vàng nuốt xuống mứt trong miệng ngảy dựng lên kêu gã sai vặt đi vào quét rác không ngớt lời, mặt sung huyết đỏ bừng. Tay chân luống cuống làm đổ chén trà trên bàn, hoảng hốt muốn lấy tay đi chắn nước nóng tràn ra bốn phía, bị Bàng Tịch nắm lấy cổ tay.
Bàng Tịch trách cứ nói: Cẩn thận. Nóng.
Công Tôn Chân đáp lại một tiếng, đem tay đặt ở bên người bứt rứt không yên chùi a chùi.
Triệu Đức Phương cười khanh khách nghiêng đầu tựa vào khung cửa nhìn hai người bọn họ, đã lâu không nói chuyện rồi.
Một hôm Triệu Đức Phương vừa lúc gặp được Giản Thư Hoa, Triệu Đức Phương thoáng cười với hắn, Giản Thư Hoa hoảng sợ mặt đỏ lưỡi líu, cứ tưởng như gặp được thần tiên trên trời. Không biết Công Tôn Chân làm sao trong nửa tháng mà kết giao với bằng hữu hoa mỹ như vậy. Thầm hỏi Công Tôn Chân, Công Tôn Chân mới phát hiện chuyện của Triệu Đức Phương y hoàn toàn không biết gì cả. Luôn muốn hỏi, nhưng luôn quên, hỏi ra khỏi miệng cũng bị Triệu Đức Phương chuyển hướng. Trái lại thân thế của mình đều bị hỏi vòng vo không sót một mảnh.
Triệu Đức Phương lớn hơn Công Tôn Chân hai tuổi, nhưng mà Công Tôn Chân cảm thấy hắn thông minh hơn mình rất nhiều rất nhiều. Nói đến cử chỉ và cách nói năng, y cũng kém hắn rất xa rất xa.
Khoa thi chấm dứt chở yết bảng, Công Tôn Chân thanh thản tiếp tục chơi, hỏi y thi như thế nào, y nói không khó không khó. Cùng Triệu Đức Phương Bàng Tịch ba người đi một chuyến đến Di Sơn xem hoàng hôn. Giản Thư Hoa không yên trong lòng, một lòng một dạ ở trong thành chờ yết bảng, không đi chơi cùng. Hắn hiểu đời sành sõi hơn Công Tôn Chân, nhìn ra được Triệu Đức Phương Bàng Tịch không phải người bình thường. Nhất là Triệu Đức Phương, khí chất tôn quý hoa quang tỏa bốn phương, không biết là Hầu gia thế tử nhà nào cải trang tìm vui. Công Tôn Chân hồn nhiên thành thật ngây thơ không cảm nhận được, Giản Thư Hoa ở bên cạnh bọn họ liền cảm thấy thật khẩn trương.
Triệu Đức Phương có một hành cung ở Di Sơn, ba người ở đó một khoảng thời gian. Trở về đúng vào ngày yết bảng, Công Tôn Chân từ trên xe nhảy xuống nhìn bảng thông báo. Phía trước người cao ngựa lớn che lấp chỗ bảng, Công Tôn Chân nhón chân chen chúc cũng chen không vào, lại không chịu để cho tôi tớ làm thay, thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy, mệt đến nỗi mặt mũi đều đỏ.
Bàng Tịch lấy bạc vụn trong ngực ra, bắn từng viên từng viên vào bắp chân của vài người chung quanh, chung quanh loạt xoạt ngã xuống một mảng, ôm đùi kêu đau. Công Tôn Chân lắc lắc đầu, thấy bọn họ chẳng hiểu tại sao lại kêu đau, chỉ để ý xung trận xông lên phía trước đến gần bảng thông báo xem không dừng mắt. Nhìn phía bên phải thấy tên mình, vỗ tay một cái, vẻ mặt vui mừng chạy về phía xe ngựa, hướng thẳng vào trong lòng của Bàng Tịch. Bàng Tịch thấy y mừng thành như vậy, biết là đã đậu kỳ thi, xuống xe ôm y quay trên không trung một vòng.
Công Tôn Chân nói: Bàng đại ca Bàng đại ca, có ta có ta, bảy người đỗ đầu.
Bàng Tịch nhíu mày cười nói: Chẳng lẽ không đỗ trạng nguyên bảng nhãn thám hóa?
Công Tôn Chân nói: Được rồi được rồi. Đã mạnh hơn phụ thân và nhị biểu thúc rồi.
Triệu Đức Phương ngồi vững ở trong xe, vén rèm xe nhìn bọn họ, lẳng lặng cười. Tuy rằng lông mi ánh mắt đều cười cong lại, nhưng dường như không quá cao hứng. Công Tôn Chân đảo mắt nhìn Triệu Đức Phương, lập tức tiến vào xe ngựa cầm lấy tay hắn: Tiểu Bát, về sau ta có thể ở lại kinh thành, chúng ta có thể luôn luôn ở bên nhau.
Sau đó Triệu Đức Phương thật sự cười, kiểu cười hoa xuân chớm nở có thể rung động Công Tôn Chân nhất, cười đến mức trong mắt chất chứa ánh nước ôn nhu, hắn gật đầu nói: Được. Luôn luôn ở bên nhau.
Ngày đó vẫn là tiễn Công Tôn Chân về khách điếm trước. Từ trong thành đến thành nam một đoạn đường ngắn ngủi, Triệu Đức Phương ở trong xe ngựa nắm lấy tay của Công Tôn Chân, tựa vào vai y, dường như có chút mệt mỏi và suy sụp, hắn nói: A Tồn, ta không muốn ngươi làm quan.
Bàng Tịch liếc mắt nhìn Triệu Đức Phương một cái.
Công Tôn Chân nói: Tại sao vậy?
Triệu Đức Phương nói: Làm quan rồi, ngươi sẽ thay đổi. Ngươi đừng thay đổi, ta thích ngươi như thế này, chỉ thích ngươi như thế này.
Công Tôn Chân nói: Sẽ không đâu. Tiểu Bát. Ta sẽ không thay đổi. Cho dù làm quan ta cũng không thay đổi. Ta vẫn sẽ như thế này.