Ngay sau khi Băng Mị rời đi, Băng Lãm liền tiến hành phân bố vị trí tu luyện trong phòng.
Tất cả tân đệ tử được yêu cầu đứng thành một hàng ngang sau đó Băng Lãm tiến tới gần khối băng thạch đang lơ lửng kia rồi chậm rãi nói:
"Đây là Băng Phù Tinh Thạch, là bảo vật đặc trưng của Băng Tinh Các. Hàn khí nồng đậm bên trong nó sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của sư đệ và sư muội tại đây. Bây giờ từng người một hãy tiến lên phía trước phiến băng phù này, sau đó dùng băng lực trong cơ thể đánh một cái vào nó sau đó ta sẽ cho các đệ biết vị trí tu luyện của các đệ."
Nghe xong, một nam đệ tử có thân hình vạm vỡ hùng hổ xung phong lên thử sức đầu tiên. Ngay khi vận khí lực lên liền phát ra một luồng cam sắc quang khí. Thực lực người này mới chỉ ở Cam Sắc Tiểu Tiên cấp bậc.
Nam tử kia nhanh chóng vận băng lực lên bàn tay phải sau đó nắm chặt quyền lại đánh thật mạnh lên khối băng phù đang toả sáng lấp lánh kia.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những đệ tử xung quanh, băng quyền dũng mãnh vừa chạm vào băng phiến kia lập tức bị một lực phản chấn đẩy cả thân hình to lớn của nam tử nọ bay ngược về sau rồi va vào vách phòng mới dừng lại được. Nét mặt hắn bây giờ tràn ngập nét hoảng sợ.
"Vị trí của vị sư đệ này là ở vòng tròn ngoài cùng kia" Băng Lãm mỉm cười đầy bí hiểm nói.
Thì ra là dùng năng lực để quyết định vị trí tu luyện. Nếu năng lực yếu sẽ phải ngồi cách xa Băng Phù Tinh Thạch tương đương với việc tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn người được ngồi gần.
Tới đây, ai ai cũng bắt đầu cảnh giác với phiến băng kia. Không khí chợt trầm xuống, ánh mắt mọi người liên tục nhìn qua nhìn lại chờ đợi người tiếp theo lên thử sức. Không ai dám mạnh dạn bước lên thử sức như lúc đầu nữa.
Nhìn thấy biểu hiện cảnh giác, sợ sệt của đám người kia, Băng Thiết tỏ vẻ khinh thường rồi tự tin bước tới phía trước thực hiện thử thách.
Trông thấy Băng Thiết động thủ, các tân đệ tử khác đều cười thầm trong lòng, họ đều mong chứng kiến cảnh tượng thất bại đầy ê chề của kẻ kiêu căng ngạo mạn như hắn.
Băng Lãm nhìn về phía Băng Thiết, cảm giác được khí tức mạnh mẽ phát ra từ phía tên tân sư đệ này. Ánh mắt chăm chú nhìn vào biểu hiện của Băng Thiết.
Lúc này đứng trước băng khối kia, Băng Thiết điên cuồng vận toàn bộ khí lực ra bên ngoài khiến cho đám đông phía sau bị đẩy lui vài bước. Băng Lãm đứng gần đó cũng phải vận khí lực lên để chống đỡ cuồng phong tạo ra từ khí lực của Băng Thiết.
"Lục Sắc Tiểu Tiên? Thảo nào lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy thì ra cũng có chút bản lãnh" Băng Lãm thầm nhủ.
Ngay lúc mọi người còn đang chật vật chống đỡ với cuồng phong hung bạo phát ra từ Băng Thiết thì Băng Thiết đã hung hãn đánh một chưởng với băng lực khủng bố vào băng phiến đang lơ lửng kia.
Một tia sáng cực mạnh phát ra từ băng phiến ngay lúc băng chưởng hung hăng đánh vào. Ngay sau đó, một cỗ khí lực cực kỳ cuồng bạo bỗng bộc phát ra từ bên trong băng khối khiến cho Băng Thiết cũng phải kinh hãi. Hắn vội dùng khí lực mạnh mẽ trấn áp cỗ khí lực cực mạnh từ băng khối bắn ra, hai bàn chân bám chặt vào mặt sàn cố gắng không để cơ thể bị thổi bay đi.
Nhưng dù cho Băng Thiết có cố gắng như thế nào thì hắn vẫn bị đẩy lui về phía sau hai bước trước khi cỗ khí lực cường hãn kia biến mất.
"Vòng tròn thứ hai là nơi ngồi tu luyện của đệ. Rất tốt!" Băng Lãm vui vẻ tán thưởng. Bản thân Băng Lãm lúc trước cũng chỉ có thể trụ lại ở vòng tròn thứ ba, tên Băng Thiết này đúng là rất có thực lực.
Vẻ mặt không mấy hài lòng với kết quả vừa rồi, Băng Thiết hậm hực ngồi xuống vị trí được chỉ định. Ánh mắt bất mãn nhìn về khối băng phù kia. Trong lòng hắn cũng có chút bất ngờ với năng lực đặc biệt của khối băng phù đang lơ lửng đó.
Các tân đệ tử khác cũng đều kinh ngạc khi Băng Thiết chiếm được vị trí tiện nghi như vậy, thật vượt xa ngoài suy đoán ban đầu của họ.
Băng Thanh đứng phía sau bỗng cảm thấy hừng hực khí thế muốn lao lên thử sức nhưng Băng Liên bên cạnh vội ngăn nàng lại và nói nhỏ vào tai Băng Thanh:
" Để tỷ lên thử trước, nếu phát hiện điều gì khác thường tỷ sẽ cho muội biết".
Nghe vậy Băng Thanh liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Đối với tỷ tỷ nàng thì Băng Thanh tuyệt đối có niềm tin.
Sau đó Băng Liên liền từ từ đi lên phía trước băng phiến.
Nhìn thấy Băng Liên chuẩn bị ra tay, cả đám đông đều hò reo cổ vũ làm cho cả gian phòng bỗng tràn đầy khí thế.
Quan sát Băng Liên vừa bước tới, Băng Lãm chợt có một cảm giác khác thường. Thể chất nhìn sơ qua có thể thấy là suy nhược bẩm sinh. Tuy nhiên nguồn năng lượng trong cơ thể lại không ổn định tạo cho hắn một cảm giác đầy bí ẩn. Nữ nhân này có chút gì đó khác thường.
Nhìn kỹ một chút thì dung mạo của vị sư muội này cũng có chút khác biệt so với những nữ nhi khác quanh đây. Nét mặt ung dung, trầm tĩnh. Đôi mắt vương chút u buồn nhưng lại đầy mê hoặc, đặc biệt đôi tử sắc đồng tử kia làm cho đôi mắt của Băng Liên thêm nét ma mị, quyến rũ. Làn da trắng trẻo tuy có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất nổi bật. Đôi môi hơi tím tái nhưng vẫn rất căng mọng và hấp dẫn. Khí thế uy nghiêm, thanh thoát phát ra tạo cho người đối diện một cảm giác kính trọng không dám mạo phạm.
Khi Băng Lãm còn đang bị vẻ đẹp của Băng Liên mê hoặc thì Băng Liên đã đứng trước phiến băng phù. Băng Liên nhẹ nhàng giơ tay chưởng thật nhẹ vào khối băng đang lơ lửng đó.
Từ đầu đến giờ Băng Liên đã chăm chú quan sát hai người đầu tiên công kích vào phiến băng phù kia. Cả hai đều hung hăng dùng toàn lực mà đánh vào nó và lực phản chấn của nó gây ra cũng mạnh hơn lực mà nó nhận được. Vì vậy lần này Băng Liên chỉ dùng một lực rất nhỏ để đánh vào khối băng phù kia để kiểm chứng suy đoán của nàng.
Khi cả đám đông đang ngỡ ngàng không hiểu lý do vì sao mà Băng Liên lại chỉ dùng một chưởng với lực công kích nhẹ như phủi bụi để đánh vào băng phiến kia thì ở phía đối diện, Băng Lãm lại tỏ vẻ bất ngờ đến mức sửng sốt. Không lẽ tiểu sư muội này đã nhận ra huyền cơ bên trong Băng Phù Tinh Thạch kia?
Ngay lúc chưởng lực kia nhẹ nhàng chạm tới khối băng phù đang lơ lửng ở trung tâm gian phòng thì một luồng sáng ảm đạm chợt phát ra từ băng phiến kia rồi trước tất cả ánh mắt trợn tròn đầy kinh ngạc của các tân đệ tử khác, khối băng phù kia chỉ tạo ra một luồng khí lực yếu ớt như một làn gió mát thổi về phía Băng Liên và dĩ nhiên là Băng Liên vẫn có thể đứng vững ngay tại vị trí của mình.
Chứng kiến cảnh tượng quái dị này, người tức giận nhất tất nhiên không ai khác là Băng Thiết. Hắn đã cố thể hiện tất cả khả năng để chứng tỏ bản thân trước mặt những tân đệ tử khác nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chiếm được vị trí ở vòng tròn thứ hai. Vậy mà Băng Liên không tốn chút sức nào lại nghiễm nhiên chiếm được vị trí tốt nhất. Hắn chợt cảm thấy thử thách này thật bất công đối với hắn!
Băng Lãm đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng đến mức không nói nên lời. Quay sang nhìn lại gương mặt kiều diễm thoát tục kia của Băng Liên, lòng lại thêm phần hảo cảm với vị sư muội tài trí vô song này.
“ Băng Liên vị trí vòng tròn đầu tiên!” Thoáng chút chần chừ, Băng Lãm vội lên tiếng xác nhận kết quả kiểm tra.
Một tiếng “ồ” thật lớn liền vang dội bốn góc phòng. Tất cả tân đệ tử đều vui mừng vì đã biết được cách vượt qua đợt kiểm tra này một cách đơn giản và nhẹ nhàng. Nét mặt rạng rỡ và sung sướng hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Sau đó họ liền ùa lên chúc mừng Băng Liên và bày tỏ sự cảm kích đối với chỉ điểm này của nàng khiến cho Băng Liên cũng phải bối rối không biết xử lý tình huống được hâm mộ quá mức này như thế nào nữa.
“Tỷ tỷ thật quá là lợi hại” Băng Thanh đứng bên cạnh đang nắm tay Băng Liên, ánh mắt sáng rỡ đầy ngưỡng mộ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Băng Liên trầm trồ nói.
“Tỷ cũng là may mắn thôi, không ngờ mọi việc lại có thể thuận lợi như vậy. Bước tiếp theo phải tùy thuộc vào bản thân muội rồi” Băng Liên dịu dàng nhìn tiểu muội nàng rồi ôn nhu đáp.
“Chuyện nhỏ thôi mà, muội tin là tất cả mọi người còn lại sẽ dễ dàng vượt qua đợt khảo sát này thôi” Băng Thanh híp mắt cười thích thú, đôi mắt sau đó liếc về phía Băng Thiết đang cau có ngồi đằng kia, nhếch mép cười đầy châm chọc.
Như một điều tất yếu, tất cả tân đệ tử sau đó đều nhẹ nhàng vượt qua thử thách của Băng Lãm và đều giành được vị trí tu luyện ngay tại vòng tròn thứ nhất. Kết quả này khiến cho đa số tân đệ tử tỏ ra phấn khởi và vui mừng. Chỉ trừ một gã tân đệ tử tội nghiệp lúc đầu len làm chuột bạch phải chịu khổ khi ngồi tu luyện ở vòng tròn ngoài cùng. Kế đến là Băng Thiết tuy cũng ở vòng tròn thứ hai nhưng vẫn cảm giác khó chịu trong lòng vì đã bị khối băng phù kia chơi khăm một vố.
Băng Lãm cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kì lạ này. Hầu hết tân đệ tử đều ngồi ở vòng tròn thứ nhất, hoàn toàn trái ngược với những năm trước khi chỉ có một hoặc nhiều nhất là hai người có đủ năng lực ngồi tu luyện ở vị trí vòng tròn thứ nhất, mà sau này những người đó đều trở thành trụ cột của Thủy Quốc. Băng Mị chưởng quản cũng là một trong số những người đó.
“Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây, tất cả hãy trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu quá trình tu luyện tại Băng Tinh Các này. Có ai còn thắc mắc gì không?” Băng Lãm đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí hân hoan vui mừng của các tân đệ tử.
“Tiểu muội có một nguyện vọng không biết Băng Lãm sư huynh có thể giúp muội được hay không?” thanh âm nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát vang lên từ Băng Liên.
“Là việc gì sư muội cứ nói” Băng Lãm có chút ngạc nhiên hỏi.
“Theo như quy định thì muội sẽ được tu luyện trên tầng cao nhất của Băng Tinh Các trong một tháng tới. Vậy nên muội muốn trong thời gian đó nhường lại vị trí tu luyện của muội cho vị bằng hữu kia có được không?” Băng Liên hướng mắt về phía gã tân đệ tử ngồi thiểu não ở phía ngoài cùng của khu vực tu luyện nói.
“Việc này.....để ta bẩm báo lại với các vị chưởng giám sau đó sẽ cho muội câu trả lời” Băng Lãm cũng hơi do dự một lát rồi sau đó bình tĩnh trả lời. Hắn không nghĩ là vị sư muội này lại quan tâm một người không quen không biết như gã tân đệ tử kia. Thật là một nữ nhi nhân hậu.
“Đa tạ sư huynh, làm phiền huynh rồi” Băng Liên cúi người chắp tay thi lễ.
“Được rồi, vậy còn ai có thắc mắc gì nữa không?” Băng Lãm lại tiếp tục hỏi.
Lần này cả căn phòng đều im ắng, mọi người có lẽ vì còn xa lạ với nơi này nên nhiều cái còn bỡ ngỡ. Chính vì vậy đôi lúc trong lòng họ có rất nhiều câu hỏi nhưng vì ngại nên không dám nói ra. Không khí yên ắng đó kéo dài vài phút thì Băng Lãm lại lên tiếng:
“Vậy thì tất cả hãy giải tán. Tối nay chúng ta sẽ tập trung ngay đại sảnh ở trung tâm tầng trệt của Băng Tinh Các này để nghe các vị chưởng giám phổ biến một vài thông tin quan trọng. Nhớ kỹ không được phép vắng mặt hoặc đến trễ, nếu không sẽ xử phạt theo quy định.”
“Rõ” tất cả tân đệ tử đều nhất loạt hô to.
Sau đó Băng Lãm quay người đi ra ngoài trước, kế đến là các tân đệ tử cùng từ từ đi ra. Băng Liên nắm tay Băng Thanh đang chậm rãi bước đi bỗng có một âm thanh to lớn, mạnh mẽ vang lên phía sau hai người:
“Tại hạ là Băng Trực, rất cám ơn Băng Liên cô nương đã chiếu cố, ơn nghĩa này ngày sau nguyện dốc lòng báo đáp!”
Hai tỷ muội Băng Liên xoay người lại thì thấy một nam tử thân hình to lớn, vạm vỡ đang đứng trước mặt họ, chính là người đầu tiên tham gia thử thách Băng Phù Tinh Thạch lúc nãy.
“Trực huynh không cần cảm kích, cũng nhờ Trực huynh đi trước gợi ý cho tiểu muội nếu không thì tiểu muội cũng không thể nghĩ ra cách phá giải khối băng phù kia. Cũng là phải cám ơn Trực huynh mới đúng” Băng Liên nhẹ nhàng trả lời.
Thấy thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa nhân hậu lại ăn nói khéo léo, Băng Trực liền cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cũng không tiếp tục nói lời đạo nghĩa nhàm chán nữa, vội chắp tay tạm biệt. Băng Liên thấy vậy cũng thi lễ rồi sau đó cùng Băng Thanh quay trở về khuê phòng của họ.
“Tỷ tỷ à, xem ra tỷ đã trở thành một đại anh hùng được nhiều người ngưỡng mộ rồi đó” Băng Thanh đi bên cạnh chợt quay sang trêu chọc.
“Tỷ không có ý định trở thành nhân vật lớn gì cả, chỉ cần có thể mau chóng trở nên mạnh mẽ hơn để giúp đỡ cho mẫu thân là được rồi” Băng Liên mỉm cười âu yếm nhìn Băng Thanh nói.
Nghe vậy, Băng Thanh cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Cả hai người cứ thế chầm chậm đi về phía gian phòng của họ, bóng hình hai chị em vui vẻ cười nói khiến cho không gian trong các vốn lạnh lẽo, ảm đạm chợt như có thêm luồng sinh khí ấm áp, vui tươi.