Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 25: Tỏ tình



Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên trở lại nhà bà ngoại, trong phòng tràn ngập mùi hương của canh gà. Đó là lúc buổi chiều anh ra khỏi nhà, dùng nồi hầm hẹn giờ. Tuần trước, Cảnh Lỵ ăn cơm xong, bà ngoại hầm canh gà cho bọn họ, hình như Cảnh Lỵ rất thích ăn nó, còn ăn tận hai chén. Bình thường Cảnh Lỵ ăn rất ít, gặp được thứ yêu thích mới có thể ăn nhiều hơn một chút.

Cái nồi canh gà này đã bị lãng phí.

Kinh Nhiên đổ canh gà vào bồn nước, rửa sạch nồi hầm, không ăn cơm mà trực tiếp về phòng, định đi ngủ. Anh mở đèn lên, buổi sáng ngủ dậy hơi vội nên không gấp chăn đã đi ra ngoài. Bây giờ chăn trên giường của anh đã được gấp chỉnh tề, còn có một bồ đồ ngủ của Cảnh Lỵ đặt ở bên trên.

Kinh Nhiên nằm ở trên giường, ôm bộ đồ ngủ của Cảnh Lỵ vào trong ngực. Anh cho rằng làm như vậy sẽ có cảm giác như đang ôm Cảnh Lỵ, nhưng mà, cảm giác trống rỗng vẫn tràn ngập xung quanh.

Cả một đêm Kinh Nhiên đều cảm thấy bởi vì do mình nói sai, cho nên Cảnh Lỵ mới tức giận.

Hơn nữa, anh không biết dỗ con gái, cho nên cô muốn chia tay.

“Lỵ Lỵ…”

Kinh Nhiên lẩm bẩm một tiếng, anh cảm thấy tim mình không được thoải mái cho lắm, giống như đang bị một cái gì đó nắm lấy, có lẽ là anh đã bị bệnh, nhưng anh lại không muốn đi bệnh viện.

Chủ nhật, bà ngoại trở lại từ suối nước nóng ở vùng ngoại thành, thấy chỉ có mỗi Kinh Nhiên ở nhà liền hỏi: “Lỵ Lỵ đâu?”

Kinh Nhiên thành thật trả lời: “Chia tay.”

“Cái gì? Chia tay?” Bà ngoại nhớ lúc bà ra khỏi nhà, Cảnh Lỵ còn không chê mà bôi rượu thuốc cho Kinh Nhiên, sao mới qua một ngày lại chia tay?

Bà ngoại nghĩ đến một khả năng, dùng tay đánh lên đầu Kinh Nhiên: “Trời ạ, thằng xấu xa này, không phải con làm cái đó với Cảnh Lỵ đấy chứ?”

Kinh Nhiên ngơ ngác nhìn bà, hỏi: “Bà ngoại, bà nói cái đó, là cái gì?”

Bà ngoại liền suy nghĩ, đứa nhỏ Kinh Nhiên rất ngây thơ, sao có thể làm ra loại chuyện đó được? Lại hỏi: “Vậy sao con với con bé lại chia tay?”

Kinh Nhiên ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Trong lòng bà ngoại liền phát sầu: Trời đất ơi, làm sao mới không nhìn một chút thôi mà đã trở thành như vậy rồi? Còn tưởng rằng Kinh Nhiên là người ngốc có phúc của người ngốc, cuối cùng cũng có bạn gái, không lo sau này thằng bé sẽ không cưới được vợ.

Buổi chiều lúc trở lại trường học, Kinh Nhiên đã thu dọn xong đồ của Cảnh Lỵ. Ngày hôm qua, sau khi Cảnh Lỵ nói chia tay, hai người đứng rất lâu nhưng không có ai nói chuyện. Mãi đến khi trời tối, đèn đường sáng lên, Cảnh Lỵ mới vô cảm, mang theo một ít xa cách: “Kinh Nhiên, tôi phải về trường.”

Kinh Nhiên gật đầu, không giữ lại chỉ nhìn cô xoay người rời đi.

【 Nhiên Nhiên: Tôi trở lại trường, ở dưới ký túc xá, trả lại quần áo của cậu. 】

Màn hình hiển thị tin trả lời lạnh như băng ——

【 Đối phương đã mở trạng thái xác nhận bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Xin hãy gửi yêu cầu xác nhận bạn bè, sau khi đối phương đồng ý. Mới có thể trò chuyện. 】

Có lẽ là cô không muốn gặp mặt anh, cho nên đã kéo WeChat của anh vào danh sách đen.

Kinh Nhiên dùng tin nhắn gửi cho Cảnh Lỵ: Quần áo của cậu tôi để ở chỗ dì quản lý dưới lầu.

Viết xong, gửi đi.

Kinh Nhiên cầm balo vải bố của Cảnh Lỵ đưa cho dì quản lý, nói: “305, Cảnh Lỵ, lát nữa cậu ấy tới đây lấy.”

Dì quản lý ngồi ở bàn làm việc ngay tại cửa cầu thang ký túc xá nữa, bà hỏi: “Có đồ vật quý giá gì không?”

“Không có.”

“Để ở đây đi!” Dì quản lý chỉ vào một cái ghế trống bên cạnh bà.

“Cảm ơn.” Kinh Nhiên đặt xong liền rời đi.

Cảnh Lỵ nhận được tin nhắn, đi ra đứng ở hành lang ký túc xá, nhìn Kinh Nhiên đi vào cửa cầu thang của ký túc xá, trong chốc lát lại đi ra. Cô nhìn đại học bá đi qua sân bóng rổ, đi đến khu dạy học, rồi hướng tới thư viện.

Xem ra, Kinh Nhiên không có chịu đả kích gì cả, vẫn đi thư viện học giống như mọi ngày.

Hôm trước, Kinh Nhiên nói đã thích cô rất lâu, cô sợ sau khi chia tay sẽ làm Kinh Nhiên bị tổn thương.

Có đôi khi, Cảnh Lỵ rất hâm mộ loại tính cách ngây ngô của Kinh Nhiên, cho dù chia tay thì cũng không đau không ngứa.

Nhưng ngày hôm qua cô lại khóc suốt một đêm, bởi vì cô phát hiện hình như mình đã thích Kinh Nhiên, chỉ là bọn họ đã chia tay.

*

Một tuần trôi qua, Cảnh Lỵ thức dậy từ sớm, đến sân thể dục chạy bộ giống như mọi ngày. Thời tiết đã dần dần ấm áp hơn, sinh viên đi chạy bộ ngày càng nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy Kinh Nhiên.

Cảnh Lỵ đi đến nhà ăn mua bữa sáng, thấy Kinh Nhiên đang ngồi ăn trong một góc, cô đang nghĩ xem có nên tới chào hỏi anh một câu hay không. Thì đầu bên kia, Kinh Nhiên đã ăn xong rồi đứng lên, cầm lấy khay ăn đi đến thùng rác, đổ cơm thừa, rồi đặt khay ăn vào thùng thu dọn.

Cảnh Lỵ nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng liền trống rỗng.

Kinh Nhiên vừa mới ——

Làm như không thấy cô.

Giữa trưa tan học, Cảnh Lỵ đi ra khỏi phòng học, không giống như mọi ngày, Kinh Nhiên đã không còn đứng ở hành lang chờ cô cùng đi ăn cơm.

“Cảnh Lỵ, sao hôm nay đại học bá không chờ cậu?”

Mấy người bạn cùng phòng cũng đi tới, Thành Tuyết bất ngờ phát hiện ra Kinh Nhiên không hề đứng ở hành lang chờ Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ thản nhiên nói một câu: “Bọn tớ chia tay rồi.”

“Gì cơ?” Ba bạn cùng phòng trăm miệng một lời, sau đó thi nhau nói:

“Sao các cậu lại chia tay?”

“Cậu chia tay với cậu ta, vậy tớ còn có thể ở lại nhóm biện luận của cậu ta không?”

“Có phải học bá bắt cá hai tay không, nghe nói mấy người đàn ông xấu trai rất hay bắt cá hai tay đấy!”



Cảnh Lỵ bình tĩnh trả lời: “Bọn tớ chia tay trong hòa bình.”

Cả ba người thấy Cảnh Lỵ dường như không vui, cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Nhuỵ Hoa.”

“Hửm?”

“Cậu có thể ở lại nhóm biện luận của Kinh Nhiên, cậu ấy không có nhỏ mọn như vậy.”

Lý Nhụy Hoa: “…”

Từ sau khi Cảnh Lỵ chia tay, bọn họ cảm thấy dường như Cảnh Lỵ đã thay đổi không ít.

Mua rất nhiều kẹo dâu tây để ở ký túc xá, mỗi ngày ăn mấy viên.

Trời mới biết, mặc dù Cảnh Lỵ thích ăn đồ ngọt, nhưng lại không thích ăn kẹo. Đôi khi còn thốt ra một câu: “Con nít mới thích ăn kẹo.”

Học tra như cô, mỗi buổi tối đều cầm mấy quyển sách đến thư viện học.

Học tra muốn chăm chỉ học tập?

Nay mặt trời mọc đằng tây sao?

Cảnh Lỵ đi vào phòng tự học của thư viện, cô tới trễ vì vậy mà vị trí tốt đều đã bị người khác chiếm mất. Cô chỉ có thể ngồi tại chỗ gần cửa toilet, nơi thường có mùi khai bay tới.

Vị trí này có độc, khó trách không có ai thèm chiếm lấy.

Ở chính giữa phòng tự học to lớn, Kinh Nhiên đang vùi đầu học tập. Bên cạnh anh còn có mấy cặp tình nhân, anh anh em em, cũng không làm ảnh hưởng đến anh.

Cảnh Lỵ có chút ghét bỏ mấy cặp đôi bên cạnh anh, yêu đương thì không thể đi đến nơi khác sao? Đã ngồi ở trong phòng này lại không học, mà còn chiếm lấy vị trí bên cạnh Kinh Nhiên, hại cô giờ phải ngồi cách xa Kinh Nhiên đến vậy.

Đã đến giờ thư viện đóng cửa, Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên thu dọn đồ vật, cô cũng dọn theo, chuẩn bị làm bộ như vô tình gặp được anh.

“Cảnh Lỵ.”

Lúc Cảnh Lỵ đang thu dọn đồ, bỗng dưng có một cái nam sinh gọi cô, cô ngẩng đầu lên, là một người cô không quen biết, hình như không phải ngành Quản lý.

Cảnh Lỵ hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi thích cậu rất lâu rồi, cậu có thể hẹn hò với tôi không?” Nam sinh thẹn thùng tỏ tình với Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ là hoa khôi của ngành Quản lý, cuộc sống tình cảm của cô thường xuyên được nhiều người chú ý đến. Giống như việc cô và Kinh Nhiên chia tay, chưa tới hai ngày mà tất cả mọi người trong khoa đều đã biết. Một số nam sinh thấy được cơ hội, liền rối rít chạy tới tỏ tình với cô.

Cảnh Lỵ đáp lại: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”

Đột nhiên sau lưng nam sinh xuất hiện một bóng người, là Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên nghe được lời cô nói thì hơi ngẩn ra, sau đó, như không việc gì mà lướt qua hai người bọn họ, đi đến cửa ra bên cạnh chỗ ngồi của Cảnh Lỵ.

Không xong rồi, nhất định là Kinh Nhiên hiểu lầm cô thích người khác mất rồi.

Cảnh Lỵ nhanh chóng lấy mấy quyển sách cô đặt trên mặt bàn, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Chân của Kinh Nhiên dài hơn chân Cảnh Lỵ rất nhiều, thoải mái đi xuống ba tầng lầu. Cảnh Lỵ vì đuổi theo Kinh Nhiên, vừa chạy đến lầu một đã thở hổn hển.

Cô muốn giải thích chuyện “Có người mình thích” với Kinh Nhiên, nhưng mà, bọn họ đã chia tay, cô có thích ai hay không, thì đâu phải chuyện của anh?

Anh sẽ để ý sao?

“Ầm ầm…”

Bầu trời đêm đen nhánh thấp thoáng xuất hiện một đường sáng, sau đó là tiếng sét đánh, chưa tới một phút đồng hồ, mưa to đã rào rạt đổ xuống.

Cảnh Lỵ rất sợ tiếng sấm, theo bản năng đi đến bên người Kinh Nhiên tìm kiếm cảm giác an toàn.

Cô đứng phía sau anh, duỗi tay kéo góc áo của anh.

Kinh Nhiên quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô gái đang run cầm cập.

Tình cảnh này đã xuất hiện mấy lần, mỗi lần Cảnh Lỵ sợ hãi đều kéo lấy góc áo của anh, thành khẩn nói: “Tôi sợ…”

Nhưng bây giờ, cô không nói gì cả.

“Kinh Nhiên, tôi không có mang theo dù, cậu có thể đưa tôi về ký túc xá được không?” Trong ba lô có dù, nhưng Cảnh Lỵ không muốn lấy ra.

Bên cạnh có mấy nam sinh đi qua, vừa nghe hoa khôi của ngành không có dù che, một người trong đó liền xum xoe đưa cho cô một cây: “Nữ thần, cậu không có dù à, tôi cho cậu mượn này.”

Cảnh Lỵ rất bực bội, sao lại có mấy người ngoài chạy tới quấy rầy cô và Kinh Nhiên vậy hả.

“Cậu mượn được dù rồi, tôi đi trước.” Kinh Nhiên mở cây dù trong tay mình, bước vào trong màn mưa to.

Cảnh Lỵ tức giận nhét ô trở lại trong tay người kia, nói: “Không cần, cảm ơn!”

Nói xong, từ chính ba lô của mình lấy ra một cây dù thiếu nữ màu hồng phấn, căng ra, rời khỏi thư viện.

Để lại mấy nam sinh đứng ở cửa lớn thư viện hứng gió trời.

Kinh Nhiên trở lại ký túc xá nam, đặt ô ở bên ngoài hành lang. Ký túc xá của bọn họ không khóa, nên cứ thế đẩy cửa vào.

Ba người trong phòng đang nói chuyện cười to, nhìn thấy Kinh Nhiên đi vào, liền ngừng cười.

“Sao vậy?” Kinh Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, ngày thường bọn họ không phải như thế, cho dù anh có bước vào, họ vẫn tiếp tục đề tài của mình. Kinh Nhiên cũng chưa bao giờ tham dự vào, chỉ im lặng lắng nghe.

Vốn dĩ ký túc xá đang tràn ngập tiếng nói cười, bởi vì người nào đó đột nhiên trở về, mọi người đều ngưng lại. Rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm đây nhất định là đang nói xấu người kia.

Tào Kiến Hoa đứng ra làm sáng tỏ: “Bọn tớ vừa mới nói đến giáo thảo Khoa Máy Tính, cậu ta nói trong WeChat của Khoa rằng trong một tuần sẽ theo đuổi được Cảnh Lỵ, hơn nữa còn muốn làm cô ấy.”

“Làm?” Phần lớn thời gian Kinh Nhiên đều vùi mình trong biển kiến thức, rất ít khi nói chuyện phiếm với người khác, mà dù có nói thì cũng toàn là đề tài đúng đắn.

Kiểu nói chuyện thô tục thế này, anh nghe không hiểu.

Mọi người trong ký túc xá đều biết Kinh Nhiên ngây thơ, bọn họ ngầm chia sẽ truyện vàng* với nhau nhưng không cho Kinh Nhiên xem, cảm giác giống như đang dạy hư một đứa bé ngoan, đấy chính là một việc tội ác tày trời.

(Truyện vàng*: Truyện 18+)

Tào Kiến Hoa giải thích: “Ý là lên giường, cậu hiểu không?”

“Ờ.” Kinh Nhiên lạnh nhạt trả lời.

Tào Kiến Hoa hỏi: “Này, cậu không ngại?”

“Cảnh Lỵ đã có người mình thích rồi, giáo thảo khoa các cậu không theo đuổi được đâu.”

“Ờ… Ấy, khoan, cậu nói Cảnh Lỵ đã có người mình thích? Cô ta mới chia tay cậu có mấy ngày, mà giờ đã thích người khác rồi? Có phải cô ta bắt cá hai tay không?” Tào Kiến Hoa phát hiện ra một châu lục mới.

Kinh Nhiên trầm tư, thì ra cô đã có người mình thích, cho nên không thích anh.

Mỗi người đều có quyền được lựa chọn người mình yêu, Cảnh Lỵ vui vẻ là được.

Cho dù anh có bị đội nón xanh, bị Cảnh Lỵ vứt bỏ, thì có quan hệ gì chứ?

*

Buổi tối mấy ngày sau, Kinh Nhiên học xong đi ra khỏi thư viện.

Đột nhiên Cảnh Lỵ từ đâu nhảy ra, chặn đường về ký túc xá của Kinh Nhiên.

Cô nghiêm túc nói với anh: “Bạn học Kinh Nhiên, tôi thích cậu, cậu có thể hẹn hò với tôi không?”

Kinh Nhiên nhìn thoáng qua Cảnh Lỵ, bình tĩnh trả lời: “Cảnh Lỵ, đừng giỡn với tôi, không vui chút nào.”

“Tôi không có giỡn với cậu …” Cảnh Lỵ hơi chột dạ, có phải Kinh Nhiên đã biết được nguyên nhân lúc trước cô hẹn hò với anh?

Kinh Nhiên tránh cô, tiếp tục đi về phía trước.

“Nhiên Nhiên, tôi thích cậu! Tôi thật sự thích cậu!” Cảnh Lỵ nhìn bóng dáng rời đi của Kinh Nhiên, lo lắng kêu lên.

Nhưng Kinh Nhiên không hề quay đầu lại.

Kinh Nhiên gạt người, còn nói thích cô từ lâu, vậy mà chỉ qua mấy ngày, anh không thích cô nữa.

Nước mắt dâng lên trong hốc mắt Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên thúi, học bá xấu xa, công ‘trúa’ nhỏ đáng ghét, tôi không bao giờ thích cậu nữa.

Cảnh Lỵ đau lòng chạy về ký túc xá, bất ngờ nghe được Lý Nhụy Hoa đang nhiều chuyện: “Hôm nay tớ với bọn Kinh Nhiên đang thảo luận đề biện luận, sau khi bọn tớ đến nhà ăn dùng cơm xong, vậy mà có mấy sư muội thay phiên nhau đi thổ lộ với Kinh Nhiên. Trông người ta chỉ hơi quê mùa chút thôi mà, mấy sư muội kia thật quá đáng, ngay trong ngày cá tháng tư mà lại lấy Kinh Nhiên ra làm trò cười.”

Cái gì???

Cá tháng tư?

Cảnh Lỵ lấy di động ra xem lịch ——

Thật sự là ngày 1 tháng 4!

Lần này, cô thật sự bị sự ngu ngốc của mình chọc cho khóc mất rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv