Edit: Phưn Phưn
Cảnh Lỵ ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, thời điểm tỉnh lại, thấy Kinh Nhiên ở trong phòng bếp không biết đang làm gì.
“Oa?” Cảnh Lỵ giơ hai tay lên duỗi người, há to miệng ngáp một tiếng. Phát hiện Kinh Nhiên đang nhìn dáng vẻ này của cô, vội vàng thả tay xuống che miệng mình lại, làm bộ nhất định là đối phương đã nhìn lầm.
Kinh Nhiên giống như không để ý tới, lại tiếp tục bận việc của mình.
“Cậu đang làm gì vậy?” Từ trên ghế dài Cảnh Lỵ đứng lên, đi đến phòng bếp, thấy trên bàn cơm có hai mâm bánh lớn, một mâm bánh bà xã, một mâm bánh hạnh nhân. Kinh Nhiên thì đang đóng gói mấy cái bánh này.
Cảnh Lỵ đến gần, có chút kinh ngạc, hỏi: “Nhiều vậy à?”
“Lỵ Lỵ, nhân lúc còn nóng cậu ăn một cái đi!” Kinh Nhiên vừa đóng gói vừa nói.
“Tay tôi dơ.”
Cảnh Lỵ đưa cho Kinh Nhiên xem hay cái tay nhỏ của mình, vừa rồi cô mát xa rượu thuốc cho Kinh Nhiên, chưa rửa tay đã ngủ thiếp đi.
Kinh Nhiên cầm một cái bánh bà xã, đặt ở bên môi cô.
Cảnh Lỵ bất giác cắn một miếng, bên ngoài bánh bà xã từng tầng xốp giòn, bên trong vừa ngọt vừa ấm.
“Ngon quá!” Cảnh Lỵ khen ngợi, lại nói tiếp: “Hình như tuần trước không có ngọt như vậy.”
Vị ngọt lần này, dường như đã giảm đi một nửa.
Kinh Nhiên giải thích: “Ừ, tôi mang đến viện dưỡng lão, mấy người già ở đó không thể ăn quá ngọt.”
“Wow, cậu còn đi viện dưỡng lão đưa bánh à.” Cảnh Lỵ không nghĩ tới Kinh Nhiên lại là một người tốt bụng như vậy, còn làm việc thiện thế này.
Kinh Nhiên ngượng ngùng gãi gãi đầu nấm đông cô của mình, giải thích: “Đều là bạn bè trước kia của ông ngoại, bây giờ họ đang ở trong viện dưỡng lão, tôi đi qua đó xem bọn họ một chút.”
“Cậu muốn đi cùng không?” Kinh Nhiên vẫn cầm bánh bà xã để bên miệng Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ lại cắn một miếng bánh, nói: “Được.”
Dù sao, cô cũng không có việc gì để làm.
Kinh Nhiên đút Cảnh Lỵ ăn một miếng bánh, thời điểm ăn miếng cuối cùng, Cảnh Lỵ không cẩn thận cắn phải tay của Kinh Nhiên, ngậm miếng bánh, rất tự nhiên nói ra: “Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?” Kinh Nhiên không hiểu được vì sao cô luôn nói xin lỗi, lần trước ở nhà cô xem TV cười tương đối kích động, sau đó nhổ ra trái cây đã ăn vào bụng, anh dùng tay hứng lấy, cô cũng nói một câu xin lỗi.
“Chẳng lẽ không nói xin lỗi?” Cảnh Lỵ không cảm thấy có gì không ổn, làm phiền đến người khác, đương nhiên phải nói xin lỗi.
Kinh Nhiên liếm ngón tay của mình, liếm đi vị ngọt của bánh bà xã.
“Cậu…” Cảnh Lỵ không biết phải nói thế nào.
Vậy mà anh lại liếm ngón tay, trọng điểm là vừa rồi cô không cẩn thận ngậm phải ngón cái của anh, còn hơi cọ xát.
Cái này…
… Cái này có xem như hôn gián tiếp không?
Kinh Nhiên như đang nói điều đúng đắn: “Không phải phim truyền hình đều nói, người yêu với nhau không cần phải nói xin lỗi sao? Lỵ Lỵ, bất luận thời điểm nào cũng không cần nói xin lỗi với tôi.”
“Cậu xem phim truyền hình gì đấy?” Cảnh Lỵ tò mò, đại học bá mà cũng xem phim, còn học theo cốt truyện quê mùa như vậy?
“《Hoa Oải Hương》, 《Vườn Sao Băng》, 《Trái Tim Mùa Thu》…”
Khóe miệng Cảnh Lỵ hơi run rẩy, càng nghe, càng nhận ra hình như đều là phim thần tượng của nhiều năm trước.
Cảnh Lỵ lại hỏi: “Còn có phim khác không?”
“Sau khi tôi học tiểu học, bà ngoại nói tôi lớn rồi, không được xem TV nhiều, sau đó tôi không xem nữa.”
Khó trách thời điểm Cảnh Lỵ đang xem TV, Kinh Nhiên đều làm chuyện khác, không xem TV.
Kinh Nhiên đã đựng xong bánh vào trong hộp của tiệm bánh Hân Vinh, mỗi hộp mười hai cái, tổng cộng mười hộp, chia ra năm hộp bỏ vào hai bao nilon chắc chắn.
Viện dưỡng lão nằm gần tiệm bánh, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ dùng di động quét mã để mở khóa xe đạp công cộng, đạp xe qua. Đại khái hơn 10 phút, đã đi đến khuôn viên của viện dưỡng lão.
Thời tiết hôm nay rất tốt, trời trong xanh ấm áp, mang theo ngọn gió xuân thoải mái tươi mát, không ít người già đều dọn ghế đến sân viện dưỡng lão để phơi nắng, mấy người điều dưỡng đều đem chăn đệm ra phơi nắng.
“Dì Thúy.”
Kinh Nhiên đưa Cảnh Lỵ đến cạnh người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ công sở.
Dì Thúy đang nói chuyện phiếm với mấy người già, nhìn thấy Kinh Nhiên tới, cười chào hỏi: “Nhiên Nhiên, con đến rồi à?”
“Dì Thúy, mấy cái bánh này chia cho mọi người và điều dưỡng ạ.” Từ trong túi Kinh Nhiên lấy ra một hộp, những hộp còn lại đều giao cho dì Thúy.
“Nhiên Nhiên thật tốt, mỗi lần tới đều mang nhiều đồ như vậy.”
Kinh Nhiên hơi ngượng ngùng, nói: “Là do rảnh rỗi nên làm thôi ạ.”
Dì Thúy phát hiện có một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang đứng bên cạnh Kinh Nhiên, hỏi: “Đây là ai vậy? Em gái sao?”
Kinh Nhiên giới thiệu: “Bạn gái của con, cô ấy tên là Lỵ Lỵ.”
Cảnh Lỵ học theo Kinh Nhiên, “Chào dì Thúy.”
“Cô bé thật lễ phép.” Dì Thúy hỏi Kinh Nhiên: “Là bạn học của con à?”
“Vâng ạ.”
Dì Thúy cười cười, nói với Cảnh Lỵ: “Ánh mắt của Lỵ Lỵ thật tốt, có thể chọn Nhiên Nhiên làm bạn trai. Thằng bé chính là người đàn ông tốt khó gặp, mọi người ở viện dưỡng lão rất thích Nhiên Nhiên, đều muốn giới thiệu cháu gái mình cho thằng bé, con thật sự có phúc.”
Cảnh Lỵ không biết nên đáp lại như thế nào, đành mỉm cười.
“Gì thế, Nhiên Nhiên có bạn gái?” Bà lão bên cạnh kinh ngạc, nói: “Không phải đã nói là chờ cháu gái bà lớn lên sao? Còn hai năm nữa là nó tốt nghiệp cao trung rồi.”
“Bà Minh, con chưa từng đồng ý mà.” Kinh Nhiên vội vàng giải thích với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, tôi không đồng ý là sẽ đợi cháu gái của bà Minh, cậu phải tin tưởng tôi!”
Cảnh Lỵ dở khóc dở cười: “…”
Dì Thúy viện trưởng của viện dưỡng lão, cầm bánh Kinh Nhiên đưa, kêu người chia cho các người già trong viện dưỡng lão.
Kinh Nhiên tâm sự việc nhà với vài bà lão, có người hỏi: “Nhiên Nhiên, khi nào mời chúng ta ăn kẹo mừng?”
Kinh Nhiên đỏ mặt cúi đầu nhìn Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nghe thấy vấn đề này, cũng không biết đáp lại thế nào, sắc mặt cũng không khác Kinh Nhiên là bao, gương mặt đỏ bừng, giống như quả đào đã chín muồi, làm người khác không nhịn được muốn đùa giỡn.
Mấy bà lão cười ha ha, bà Minh nói: “Trời ạ, người trẻ tuổi bây giờ thẹn thùng như vậy đúng là hiếm thấy.”
“Bà Minh, con với Lỵ Lỵ đi thăm ông Quốc, lần sau lại trò chuyện nữa ạ.”
Nói xong, Kinh Nhiên một tay cầm hộp bánh, một tay kéo Cảnh Lỵ đi đến tòa nhà của viện dưỡng lão.
“Chúng ta còn đi thăm ai nữa vậy?” Cảnh Lỵ hỏi.
“Bạn tốt của ông ngoại tôi, ông Quốc.”
Sợ lát nữa sẽ gặp phải trường hợp giục cưới, nên Cảnh Lỵ không muốn đi gặp ông Quốc kia cho lắm: “Nhiên Nhiên, tự cậu đi được không? Tôi ở đây chờ cậu.”
Kinh Nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì…” Cảnh Lỵ cảm thấy Kinh Nhiên có hơi khoa trương, giới thiệu cô cho những người mà anh quen biết, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới việc đi cùng anh thật lâu. Nếu như chia tay, vậy Kinh Nhiên phải làm sao thế nào?
Kinh Nhiên nhìn ra được cảm xúc của cô đã hạ xuống, cho rằng cô không thích nơi như viện dưỡng lão. Cũng đúng, Cảnh Lỵ là một cô gái thích cái đẹp như vậy, sao có thể thích một nơi như viện dưỡng lão được. Ở đây chỉ là một khu xã bình thường thậm chí có chút lạc hậu, bởi vì không đủ kinh phí nên nhìn qua viện hơi cũ nát, hơn hai mươi năm qua cũng không sửa sang lại. Mùi người già ở đây rất nồng nặc, còn toát ra cả mùi khai hôi, khiến người ta khó chịu.
“Lỵ Lỵ, vậy cậu ra sân lớn chờ tôi đi, tôi đi thăm ông Quốc một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ nghe thấy Kinh Nhiên nói sẽ tự mình qua đó, liền thở phào một hơi, cô thật sự chịu không nổi cảnh tượng bị người ta giục cưới.
Kinh Nhiên tiếp tục lên lầu, Cảnh Lỵ thì đi ra khỏi tòa nhà, bên trong sân lớn tìm được nơi cách xa những người khác, ngồi một mình bên bồn hoa, phơi nắng chơi trò chơi trên di động.
Cảnh Lỵ cũng không biết chơi đã được bao lâu, đến khi màn hình di động hiển thị mức pin đã dưới 20%. Cô thoát khỏi trò chơi, nhìn đồng hồ, thì ra đã một giờ trôi qua, Kinh Nhiên nói chỉ đi thăm một chút, kết quả một giờ đã qua còn chưa xuống.
Vốn dĩ muốn dùng lượng pin còn dư lại gọi điện thoại cho Kinh Nhiên giục anh nhanh xuống dưới, dù sao thời gian cũng không còn sớm, mặt trời cũng sắp lặn xuống núi.
“Lỵ Lỵ, đang đợi Nhiên Nhiên à?”
Cảnh Lỵ ngẩng đầu lên, đột nhiên dì Thúy xuất hiện ở trước mặt. Cô gật gật đầu: “Vâng ạ.”
“Có lẽ là thằng bé đang chơi cờ với chú Quốc.”
Cảnh Lỵ nghe dì Thúy nói Kinh Nhiên đang chơi cờ với người khác, liền tức giận, cô chờ anh ở chỗ này lâu như vậy, thế mà anh lại chơi cờ với người khác.
“Nhiên Nhiên thật sự là một đứa bé tốt, đứa trẻ như vậy cũng không còn nhiều lắm.”
“Dạ?”
Đứa bé tốt sẽ quên mất bạn gái của mình?
“Chú Quốc đã mắc bệnh sa sút trí tuệ đã nhiều năm, bất kể việc học có nặng nề thế nào, Nhiên Nhiên vẫn luôn kiên trì mỗi tháng bớt thời gian tới thăm chú Quốc, đứa nhỏ này thật sự rất có hiếu.”
“Từ nhỏ chú Quốc và chú Vinh đã xưng anh gọi em, con hẳn là biết chú Vinh nhỉ, chính là ông ngoại của Nhiên Nhiên.”
Cảnh Lỵ gật đầu.
“Chú Quốc là một người độc thân, cũng chỉ có một người bạn là chú Vinh. Từ khi chú Vinh qua đời, chú Quốc vì quá đau lòng, mà không lâu sau mắc phải bệnh sa sút trí tuệ, quên mất rất nhiều người. Nhưng, chú ấy không hề quên chú Vinh, chú ấy luôn coi Nhiên Nhiên thành chú Vinh, gần đây mỗi lần Nhiên Nhiên đến thăm, chú ấy liền kéo thằng bé chơi cờ.”
“Bây giờ chú Quốc cũng già rồi, chức năng cơ thể rất kém, bác sĩ nói có thể không sống nổi qua năm nay…”
Dì Thúy nói rất nhiều chuyện về chú Quốc và Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ nghe xong thì trầm tư.
Nghe nói trước kia ông Quốc rất thương Kinh Nhiên, cho nên hiện tại Kinh Nhiên đã trưởng thành, nhưng vẫn luôn chăm sóc cho ông Quốc. Chi phí ở viện dưỡng lão của ông Quốc đều do Kinh Nhiên trả, mà số tiền này kiếm được đều nhờ cuối tuần anh làm công ở tiệm bánh bà ngoại.
Cô nhớ lại vừa rồi lúc Kinh Nhiên lên lầu trông có hơi mất mát, có lẽ anh nghĩ tới việc ông Quốc không còn sống được bao lâu nữa, nên muốn giới thiệu với ông về bạn gái của anh, để cho ông có thể yên tâm rời đi.
Chỉ là, anh không nói với cô, nên cô cũng không đi qua đó với anh.
Kinh Nhiên ở lầu bốn chơi cờ với ông Quốc. Cảnh Lỵ đi đến cửa phòng gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên.”
Ông Quốc ngẩng đầu nhìn ra cửa, đứng bên ngoài là một cô gái rất trẻ, cười nói với Kinh Nhiên: “A Vinh, vợ ông gọi ông về nhà ăn cơm kìa.”
“Ông Quốc, đây là bạn gái của cháu, cô ấy tên là Lỵ Lỵ.” Cảnh Lỵ đã chạy đến bên cạnh Kinh Nhiên, anh kéo tay cô, giới thiệu.
Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông Quốc ạ.”
“A Vinh, ông học xấu rồi, vợ con đều đã có, lại còn đi tìm bạn gái.” Ông Quốc tiến đến bên tai Kinh Nhiên, cười hì hì nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không nói với A Hân đâu, ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ.”
Ông Quốc mắc bệnh sa sút trí tuệ, dù có giải thích với ông thế nào, thì ông cũng không hiểu. Kinh Nhiên đành phải thuận theo ý ông, nói: “Cảm ơn ông đã không vạch trần cháu.”
Kinh Nhiên đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, cháu phải về nấu cơm cho Lỵ Lỵ ăn đây ạ.”
“Được rồi được rồi được rồi, về đi.”
“Hẹn gặp lại ông Quốc.” Cảnh Lỵ tạm biệt ông Quốc.
“Hai người nhanh lên, bằng không A Hân phát hiện gian tình của hai người, đến lúc đó tôi cũng không giúp các người được đâu.”
Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ: “…”
Lúc đi xuống lầu, Kinh Nhiên hỏi: “Sao cậu lại lên đây.”
“Chờ cậu lâu quá, cho nên đi lên tìm cậu.” Cảnh Lỵ trả lời.
Kinh Nhiên khẽ đáp lại: “Ờ.”
“Sao cậu lại không nói cho tôi, bởi vì ông Quốc sắp rời đi, cho nên cậu muốn giới thiệu tôi với ông ấy?” Cảnh Lỵ nhìn ra được Kinh Nhiên có quyết định này, nhưng hiếm khi lại thấy anh không kiên trì nó.
À, không, anh rất kiên trì với nhiều chuyện. Nhưng chỉ cần Cảnh Lỵ nói không thích, không muốn, anh liền thỏa hiệp. Anh sẽ đưa ra một ít yêu cầu với Cảnh Lỵ, cô không đồng ý, anh cũng sẽ không ép cô đáp ứng, hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cô.
Giống như, cô vừa mới nói cô không muốn gặp ông Quốc, vì vậy anh đành phải từ bỏ cái ý định đó đi.
Kinh Nhiên thành thật trả lời: “Tôi cho rằng, cậu không thích mùi của người già ở viện dưỡng lão, nơi này luôn có mùi hôi khai, làm thế nào cũng không hết được.”
Cảnh Lỵ nghe thấy câu trả lời của anh, liền nổi giận: “Vì vậy, cậu cho rằng tôi chỉ là một người tốt mã giẻ cùi*?”
(Tốt mã giẻ cùi*: Là một thành ngữ, ý chỉ bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại chẳng ra gì.)
Kinh Nhiên nói chuyện khá vụng về lại thẳng thắn, rất dễ đắc tội với người khác. Bây giờ anh lại vô tình chọc giận Cảnh Lỵ, không biết phải dỗ cô thế nào.
Cảnh Lỵ nhìn vẻ mặt lúng túng của Kinh Nhiên, cảm thấy bản thân không nên so đo với anh.
Dù sao thì, cô cũng chẳng phải người tốt lành gì, cô còn đang lừa tình cảm của Kinh Nhiên.
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân rất đê tiện, Kinh Nhiên là một người con trai tốt như thế, mà cô còn lừa anh!
Quả thật rất ác độc.
Cô không nên đánh cược với Lâm Tuệ Vinh, còn liên lụy đến Kinh Nhiên.
Đầu cô có hố mới nhận loại đánh cược này của Lâm Tuệ Vinh, lúc ấy cảm thấy Lâm Tuệ Vinh rất phiền, nếu nhận cuộc đánh cược này, nghĩ rằng có thể đẩy cái tên phiền phức đó qua một bên.
Thấm thoát, cô và Kinh Nhiên đã hẹn hò được ba tuần, cô thâm nhập vào cuộc sống của Kinh Nhiên, dần dần hiểu được tính cách của anh.
Có đôi khi Kinh Nhiên rất ngây ngô, rất yếu ớt, lại cố chấp, nhưng anh lại chân thành hơn so với bất kì ai khác, biết quan tâm, có trách nhiệm. Hơn nữa, những chuyện anh biết rất nhiều, sẽ chăm sóc, sửa đồ, thành tích học tập tốt … Tóm lại chính là rất nhiều rất nhiều ưu điểm.
Một nam sinh tốt đẹp như anh, Cảnh Lỵ cảm thấy bản thân không đủ xứng với anh.
Bởi vì cô không hề chân thành chút nào cả, còn lừa gạt tình cảm của Kinh Nhiên.
Ba tuần nay, lần đầu tiên lại áy náy như thế. Cô cảm thấy cô đang tổn thương Kinh Nhiên, không nghĩ tới việc muốn ở cùng anh trong tương lai, nhưng lại cho anh ảo giác.
Sự bất an của cô dâng lên, cô không muốn tiếp tục lừa gạt Kinh Nhiên nữa.
Hai người rời khỏi viện dưỡng lão, chuẩn bị đạp xe trở về nhà bà ngoại.
“Kinh Nhiên.”
Đột nhiên Cảnh Lỵ nghiêm túc gọi tên anh.
Kinh Nhiên nhìn cô một cái.
“Chúng ta chia tay đi.”
Gió xuân tháng ba có chút lạnh lẽo, nhưng không lạnh thấu xương giống như tháng hai.
Đột nhiên Kinh Nhiên cảm thấy, cơn gió này thật sự rất lạnh.
Vì sao hôm nay lại không mặc thêm một cái áo khoác nữa rồi mới ra ngoài?