Tằng Vũ cùng Triệu Kỳ Nhiễm vừa đến cổng Tiêu gia, Cao Tuấn gọi đến báo cho họ biết Vương Văn Thức đã đồng ý khai báo mọi chuyện. Chuyện đó đúng là nằm trong kế hoạch của Tằng Vũ nhưng diễn ra suôn sẻ thế làm anh cũng có phần hơi phấn khích, có lẽ mọi chuyện sẽ rất nhanh kết thúc, anh và Tiêu Phong còn có kỳ nghỉ năm ngày bốn đêm tại Maldives đang chờ.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tằng Vũ gọi đến một số khác, yêu cầu họ đảm bảo an toàn cho Vương Văn Thức cho đến khi ông bước chân vào phòng lấy khẩu cung.
"Những người đó là ai vậy? Hình như anh rất tín nhiệm họ, từ lúc đến đây anh chưa bao giờ giao việc cho người bên cảnh sát, chỉ sử dụng người của mình, anh có vấn đề gì với người của chúng tôi sao?" Triệu Kỳ Nhiễm nói như thế vì anh đã để ý từ đầu, khi giải cứu Y Ân, sau đó đưa Y Ân và Vương Văn Thức đến bệnh viện, dàn xếp người tại bệnh viện rồi bây giờ lại là hộ tống ông ta đến Sở cảnh sát.
Nếu để ý, Tằng Vũ chỉ nói chuyện với Lý Đống cùng những người khác tại Sở theo lẽ thường tình mà thôi, anh không hề tiết lộ một chút gì về mọi chuyện, cứ nói là đã có kế hoạch. Ai cũng nghĩ là tính cách của anh như thế, nhưng Triệu Kỳ Nhiễm với sự nhạy bén hơn người đương nhiên sớm nhận ra có sự khác lạ ở đây.
Tằng Vũ nhìn sang Triệu Kỳ Nhiễm, khóe miệng nhếch lên đôi chút, có lẽ anh cũng nhận ra sự nhạy bén của người "đồng nghiệp" này, nên cũng không ra vẻ bí ẩn gì nữa: "Cậu nghĩ vì sao Vương Văn Thức được giữ một chức vị cao như thế với bộ mặt đó?"
"Ý anh là bên cảnh sát có người của hắn?"
"Tôi không chắc nhưng cũng không phải không có, trước mắt tôi chỉ có thể tin người của mình mà thôi."
"Vậy anh nói những lời này với tôi không sợ tôi chính là người của hắn sao?"
Tằng Vũ làm vẻ mặt tự tin vốn có: "Vì Tiêu Phong đã chọn tôi!"
"???" Đây chính là suy nghĩ trong đầu của Triệu Kỳ Nhiễm lúc bấy giờ.
Có lẽ sẽ không ai hiểu ý anh là gì, nhưng có thể hiểu đại khái mớ lằng nhằng này là: "Vì Tiêu Phong đã chọn Tằng Vũ, mà Tằng Vũ là một người rất hoàn hảo (trong mắt anh ta là vậy), thêm vào đó Tiêu Phong và anh của Tiêu An Nhược, đối với Tằng Vũ người Tiêu gia chọn đều là người tốt, đương nhiên là trừ Tiêu Viễn Trì.
Hai người không ai hiểu ai cứ thế bước vào Tiêu gia.
Được dặn trước nên vừa bước vào cửa Triệu Kỳ Nhiễm và Tằng Vũ được người quản gia đưa đến phòng của Tiêu Viễn Trì.
Bên trong hai anh em nhà họ Tiêu vẫn đang chần chừ trước cánh cửa kia, trước khi hai người họ đến, tại nơi đây đã trải qua một hồi đấu tranh gay gắt giữa hai anh em. Tiêu Phong muốn đi vào xem thử nhưng bị Tiêu An Nhược ngăn cản và cuối cùng sau khi giằng co qua lại người vinh dự "bị" đi vào lại là Triệu Lâm Nhữ.
Thật ra hai người họ luôn đi theo Tiêu An Nhược, hơn ai hết họ hiểu chỉ có Y Ân và Tiêu An Nhược có thể giao tiếp với họ, nên việc đi theo một trong hai người là ưu tiên hàng đầu. Sau khi nói chuyện với Y Ân, Tiêu An Nhược rời khỏi bệnh viện tới Sở cảnh sát, Lý Mặc đã nói muốn ở lại với Y Ân, chỉ có Triệu Lâm Nhữ đi theo cậu từ đó nên hiện tại anh đã rất "vinh dự" nhận được nhiệm vụ này.
Khi hai người kia từ bên ngoài bước vào chỉ thấy hai người đang đưa đầu vào cánh cửa một cách không phòng bị. Triệu Kỳ Nhiễm khi thấy Tiêu An Nhược như thế không kìm được mỉm cười, trong lòng chỉ có duy nhất suy nghĩ "Thật dễ thương!"
"Thật dễ thương!"
Triệu Kỳ Nhiễm lập tức lấy tay che miệng lại, anh đang tự hỏi vì sao lại vô thức nói ra như thế nhưng anh chợt nhận ra bản thân rõ ràng không có mở miệng. Người quản gia bên cạnh chợt há hốc miệng, một cách chuyên nghiệp lấy từ trong túi áo một miếng khăn tay, đưa qua. Triệu Kỳ Nhiễm theo cánh tay của quản gia nhìn sang, anh cũng không ngậm được miệng khi nhìn người đứng bên cạnh, một dòng máu đỏ rơi xuống được chiếc khăn tay quản gia đưa qua chặn lại.
Đôi mắt Tằng Vũ nhìn chăm chăm vào phần nhô lên sau lưng Tiêu Phong mà đứng hình, giọng nói không kìm được thốt ra khi nãy là của Tằng Vũ. Sau khi tiếp nhận vụ án tại tỉnh A đến nay, không biết đã bao lâu anh chưa ân ái với Tiêu Phong, đàn ông hỏa dục bất chợt, anh cũng sắp nhào đến ngấu nghiến khi thấy cậu rồi đây. Mà ai đó còn không biết điều, chống mông lên đứng đó.
Phát hiện tiếng động, hai người bên kia quay sang, Tiêu Phong đi đến bên anh, khẽ lấy khuỷu tay huých vào eo anh. Tằng Vũ cong người chịu đau, khăn tay trên mũi vẫn chưa được lấy xuống, quản gia thấy thế cũng lui ra sau dặn lòng không có hy vọng lấy lại nó rồi.
"Giữ chút mặt mũi được không?" Đó chính là lời Tiêu Phong nói với Tằng Vũ khi cho anh một "sự yêu thương" vào bên hông.
"Tại em đang câu dẫn anh mà thôi..."
Tiêu Phong nghe nói thế cũng không biết phản ứng như thế nào, nếu chỉ đứng đưa lưng về phía người khác mà lại cho là câu dẫn, vậy khi lột hết đồ ra thì chắc là hình thức lịch sự nhất rồi.
Trong lúc hai người kia vẫn đang "tranh cãi" xem hình thức câu dẫn là cái quái gì, Tiêu An Nhược đã chuyển vị trí sang phía bên cạnh Triệu Kỳ Nhiễm từ bao giờ. Hai người lặng lẽ nắm lấy tay nhau, Triệu Kỳ Nhiễm cảm nhận được sự ấm áp mà rất lâu rồi đã không còn nữa, anh vô thức niết nhẹ bàn tay người bên cạnh và nghĩ về rất nhiều chuyện.
"Hai người đứng gần nhau như thế làm gì?"