Tiêu Phong không hề biết, trước khi anh gọi đến Tằng Vũ đã nắm được một số thông tin hữu ích khác.
Đúng như Tằng Vũ dự đoán, hai người đến gặp Tiêu Viễn Trì hoàn toàn không phải là luật sư hay Tiêu phu nhân gì cả, mà đó chính là người phụ nữ màu đỏ - Hapi cùng một tên tay sai của ông ta. Sau khi biết được Vương Văn Thức đang bị phía cảnh sát giam giữ sợ hắn lại bị bọn họ gài bẫy mà nói lung tung, Tiêu Viễn Trì đã sai Hapi đi giải quyết con tốt này trước.
Tằng Vũ đã sắp xếp người tại bệnh viện, chính là đám người đã cứu Y Ân trước đó, để cho Vương Văn Thức có thể nhìn thấy cảnh người của Tiêu Viễn Trì ra tay. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh qua camera ở một nơi khác, Vương Văn Thức đã nhận ra Tiêu Viễn Trì đã bỏ rơi ông theo cách tàn nhẫn nhất, đám người đó không ngần ngại gì nổ súng, như vậy cũng đủ biết ông ta không hề quyến luyến gì đến "cánh tay phải" như hắn.
Vương Văn Thức ngay lập tức nói ra căn cứ của tổ chức, theo lời hắn nói, căn cứ chính của tổ chức nằm ở bên trong một khu rừng, nghe đâu đó là căn nhà cũ của những người gác rừng sau khi khu rừng được chuyển sang cho chủ tư nhân người gác rừng đã rời khỏi đó. Tiêu Viễn Trì là người đứng ra mua lại khu rừng đó, nơi đó nằm cách đường lớn gần mười kilomet, đó cũng là nơi để những "sản phẩm thử nghiệm" kiểm tra năng lực.
Đám người đi theo Tiêu Viễn Trì lần trước điểm sơ qua chỉ có hơn mười người, còn đối với khu căn cứ, Vương Văn Thức nói nó thực sự giống như một pháo đài thời chiến, để vào được bên trong từ cổng chính là bất khả thi đối với cảnh sát.
Nhận được vị trí cụ thế, Tằng Vũ giao cho đám người Lý Đống bố trí lực lượng, anh cùng Triệu Kỳ Nhiễm rẽ hướng đến Tiêu gia để bàn kế hoạch với Tiêu Phong cùng Tiêu An Nhược, vì Tiêu An Nhược có thể làm được một số việc bọn họ không thể làm.
Vương Văn Thức ở bệnh viện lại một lần nữa yêu cầu được gặp Y Ân, nhưng lần này là cầu xin không phải uy hiếp, hắn muốn gặp Ái Thức của hắn, con trai của hắn. Người bên cảnh sát không cách nào khác lại phải đến thông tri cho Hi Hòa về chuyện này, nhưng ngoài ý muốn của bọn họ, Hi Hòa đồng ý gặp mặt.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Vương Văn Thức tay mang còng số tám cùng hai người cảnh sát trái phải cùng nhau bước vào trong. Y Ân nằm trên giường bệnh thấy ông như thế cũng không làm vẻ mặt gì khác chỉ im lặng nhìn cơ thể theo sự chuyển động của khung giường, ngồi dậy. Hi Hòa ngồi một bên điều chỉnh chuyển động của giường một bên nhìn Vương Văn Thức với ánh mắt có phần dơi dữ tợn.
Không ai biết trước khi cánh cửa phòng được mở ra thêm lần nữa, Y Ân cùng Hi Hòa đã có một cuộc nói chuyện rất nghiêm túc về mọi chuyện đã và đang xảy ra. Câu chuyện sẽ vẫn tiếp tục nếu Y Ân không cho anh một lời đảm bảo có chất lượng rằng sẽ không bao giờ tái diễn một lần nào chuyện như thế nữa, Hi Hòa đồng ý với điều kiện cậu sẽ không bao giờ được rời khỏi phạm vi của anh.
Điều đặc biệt là...Hi Hòa đã khóc, anh gục đầu bên người Y Ân, nói cho cậu biết sự tuyệt vọng và bất lực đã dằn vặt anh như thế nào và đã bao nhiêu lần anh đã tự muốn giết chết chính bản thân mình. Y Ân đã ngạc nhiên khi nghe những lời anh nói, đến lúc này cậu mới chợt nhân ra sự ích kỷ của bản thân mình, cậu chỉ biết lo nghĩ cho những người ở bên ngoài mà lại quên mất người đang tồn tại ở bên cạnh.
Sau tất cả, Y Ân nhẹ nắm lấy bàn tay Hi Hòa đặt nó lên trái tim mình, "Từ bây giờ, anh đã nắm được toàn bộ trái tim em..." sau đó kéo lên áp bàn tay anh vào má, "Và cả tâm trí của em!". Hi Hòa trước hành động của cậu, sau hai giây ngạc nhiên đã vòng tay kéo cả người cậu lại, một nụ hôn nhẹ nhàng được trao cho nhau giữa hai người. Chỉ cần như thế, họ lại được về bên nhau và chỉ có nhau mà thôi!
..............
"Ông có chuyện gì muốn nói sao?" Y Ân thấy rõ ánh mắt của Hi Hòa nhưng cũng không trách anh vì cậu biết trong thời gian ngắn anh sẽ không chấp nhận tha thứ cho mọi chuyện ông ta làm, cậu chỉ nghĩ có lẽ những gì ông ta muốn nói ngay bây giờ chính là những lời đáng tin nhất mà thôi.
"Ta...ta...có chuyện này..." Vài lời ngắt quãng được chập chững thốt ra nhưng dường như có một thứ rào cản nào đó khiến việc nói chuyện như bình thường của ông cũng không được suôn sẻ.
"Nếu không thật sự muốn nói, ông có thể không cần tự làm khó bản thân!" Hi Hòa lạnh lùng thốt ra câu nói trong sự mất kiên nhẫn.
"Không, chỉ là...ta thật sự muốn con hiểu, tất cả những chuyện ta làm, chưa một lần nào nghĩ rằng muốn tổn thương con. Có lẽ con nghĩ tất cả mọi lời ta nói chỉ là biện minh cho tội lỗi của bản thân...nhưng mục đích xuất phát ban đầu của ta chưa bao giờ là có ý muốn đưa con vào hoàn cảnh như thế này!"
"Bây giờ ông nói những chuyện đó thì có ích gì nữa, mọi chuyện đã không còn cách nào cứu vãn nữa. Nếu ông còn chút gì đó của sự hối hận tôi mong ông hãy phối hợp với cảnh sát để giảm bớt tội lỗi của bản thân." Y Ân nghe được những lời Vương Văn Thức nói từ nơi nào đó trong lòng bỗng có một chút cảm động. Cậu đã nghe được rất nhiều lời yêu thương từ người đàn ông này nhưng cậu luôn cho rằng đó chỉ là những lời nói giả tạo mà thôi, nhưng có khi nào cậu đã lầm, đó thật sự là sự yêu thương dành cho đứa con yêu thương của bản thân chứ không hề có sự giả tạo nào ở đây cả.
"Ta sẽ giúp bọn họ, không phải vì để giảm nhẹ tội mà là...vì con!" Nói xong câu đó, Vương Văn Thức quay sang nhìn Hi Hòa, "Tôi mong cậu sẽ giống như lúc trước, đặt Y Ân ở vị trí đầu...trong tim cậu."
"Tôi không đặt em ấy vào tim...từ ban đầu em ấy đã ở đó!" Như để củng cố thêm, Hi Hòa tăng thêm lực nắm lấy bàn tay Y Ân bên trên tấm chăn.
Vương Văn Thức thu hết những hình ảnh đó vào mắt, như trút đi được gánh nặng cuối cùng trong tim đi, gương mặt hắn thể hiện rõ sự mãn quyện. Nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh, Vương Văn Thức bình tĩnh nói: "Bây giờ chúng ta đi đên Sở cảnh sát chứ!?"
Người cảnh sát ra hiệu có thể, quay sang hai người ngồi đối diện, gật đầu chào một tiếng cả ba rời khỏi phòng bệnh.
"Con nhất định sẽ đến thăm cha!"
Tiếng "cha" của Y Ân khiến Vương Văn Thức khựng người lại đôi chút, đã gần năm năm ông không còn nghe được tiếng gọi này và nghĩ bản thân sẽ không còn tư cách nào để được gọi như thế thêm lần nữa, nhưng hôm nay, ông "quay đầu lại" và một lần nữa được nghe Y Ân gọi. Không còn gì phải hối tiếc nữa!
"Ta rất yêu mẹ con và cả con nữa, Ái Thức của ta!"
Cánh cửa khép lại, đó là những lời thấp thoáng mà Y Ân nghe được nhưng cậu lại thấy mọi chuyện lại thật có ý nghĩa đến nhường nào.